Blog CHIA SẺ VUI BUỒN:
Viết, đọc thơ văn là thú vui tao nhã. Xin chép lại nơi đây thơ văn của bè bạn, của tôi và sưu tầm những bài hay của các thi văn sĩ thành danh nổi tiếng, bên cạnh đó là những nhạc khúc, clips, hình ảnh đẹp … để chia sẻ với mọi người cùng tìm chút niềm vui.
Anh Tú
anhtu010168@yahoo.com.vn
*Nói Với Anh* Đến đi: những con đường cũ Gặp gỡ chia tay: lối mòn Nợ duyên hai ta đã đủ? Xa anh tình em vẫn còn! Đến… vùng rong chơi tạm bợ Đi… khi vừa hết cuộc chơi Gặp nhau trả trao nần nợ Chia ly gây xót đôi đời. Em đi một trưa quyến luyến Nhìn anh nức nỡ mà thương Nấc hơi tim dừng xao xuyến Kiếp sau lần nữa chung đường.
Anh Tú
April 7, 2015 *Viết cho Phú Thạnh và Mỹ Lệ.
Trích ảnh:Trương Phú
Tiễn Biệt
(Tiễn đưa chị Mỹ Lệ)
Một chiếc lá rơi
Lìa khỏi cành đời
Một người lặng lẽ
Lệ sầu đầy vơi
Xuôi dòng nước chảy
Một chiếc thuyền xa
Sóng buồn vỗ bến
An Lương sông nhà
Ngàn thu an giấc
Phật độ hương linh
Vĩnh hằng một cõi
Cực lạc vãng sinh!
Yên Dạ Thảo 06/04/15
2015/04/05
Tình
Tình đi...
để lại ngậm ngùi
Để thu vàng lá
chôn vùi thương đau
Một mai
nếu nhớ về nhau
Xin ôn kỷ niệm
ngọt ngào yêu thương.
Tình đi...
hai trái tim buồn
Một tim nức nở
một vương vấn sầu
Như trăng
lẻ bóng đêm sâu
Tình không đoạn kết
tím màu thời gian!
Yên Dạ Thảo
02/04/2015
CON GÁI - KYO YORK
2015/04/03
HẠ TRẮNG - KYO YORK (Viet + English)
2015/04/02
Thạch Động-Ảnh: Internet
HÀ TIÊN TRONG MƠ.
Trong mơ trở lại chốn Hà Tiên,
Lòng muốn đi thăm khắp mọi miền.
Tôi ghé bãi Nam(1), vùng sóng lặn:
Hòn Heo, Bãi Ớt ngắm trăng lên.
Rồi tôi lại đến chốn Lư Khê(2),
Rạch Vược là đây cá hội về.
Đồi núi lô nhô, dòng nước bạc,
Thuyền câu san sát bến sông quê.
Rời bến Lư Khê một chiều êm,
Đông Hồ(3) soi chiếu ánh trăng đêm.
Thuyền trăng chở khách vào đêm mộng,
Rượu ấm tình nồng lai láng thêm.
Tôi đến Pháo Đài ngắm cảnh đêm,
Đảo vàng(4) ngăn sóng vỗ triền miên.
Điếu Đình(11),bến nước,thuyền câu đỗ,
Nhìn ánh trăng vàng ngỡ cảnh tiên.
Tôi đến Mũi Nai(5) ngày nắng lên,
Gió xuân lay nhẹ khóm dừa xanh.
Nước trong,cát trắng,lòng hưng phấn,
Kẻ tắm,người đùa trên sóng nhanh.
Thạch Động(6)một chiều tôi đến thăm,
Đứng nhìn bao quát cảnh chung quanh :
Châu Nham(7) thắp thoáng chim về tổ,
Tiêu Tự(8),Giang Thành(9) trong nắng hanh.
Bình San(10) trở lại chốn thân thương,
Đồi núi xanh lơ dưới nắng sương.
Hùng vĩ lưng đồi lăng Mạc Cửu,
Dập dìu du khách đến dâng hương.
Từ Lăng Mạc Cửu nhìn về núi Tô Châu-Ảnh : Trần Văn Mãnh
Chợt nhớ năm xưa cũng dạo nầy,
Bạn bè tảo mộ ở nơi đây,
Cùng đi hái quả sơn trà mọng,
Nhặt cánh lan rừng dạ ngất ngây.
Từ dạo chia tay người mỗi nơi,
Thiều quang nhuộm bạc tóc, da mồi.
Người xưa cảnh cũ nào đâu thấy, Trăng chốn Đông Hồ vẫn mãi soi ?
Nguyễn Phúc Hậu.
Ottawa
29.03.2015.
Chú thích :
(1) Bãi Nam: Nam Phố trừng ba (2) Lư Khê: Lư Khê ngư bạc
(3) Đông Hồ : Đông Hồ ấn nguyệt
(4) Đảo vàng : Kim Dự lan đào
(5) Mũi Nai : Lộc Trĩ thôn cư
(6)Thạch Động: Thạch Động thôn vân
(7) Châu Nham: Châu Nham lạc lộ, núi Đá Dựng
(8) Tiêu Tự: Tiêu Tự thần chung,chùa Tam Bảo
(9) Giang Thành : Giang Thành dạ cổ,luỹ Giang Thành
(10) Binh San: Binh San diệp thúy, nui lăng
(11) Điếu Đình :Mái đình, nơi du khách đến câu cá, thưởng
trăng và ngâm vịnh, xây cất từ đời Mạc Thiên Tích.
Các cảnh từ 1 đến 10 gọi là Hà Tiên Thập Cảnh, vẫn còn trong ký ức của tôi,
nhưng không biết bây giờ ra sao, hẹn một ngày về thăm lại để thỏa lòng mong nhớ.
2015/04/01
Angel's Whisper
Xin Tạ Lỗi*
thuở học trò chúng mình ngồi chung lớp
ngày mấy lần chạm mặt lúc đi về
em bàn trên, anh bàn sau, nhưng khớp
chẳng dám chuyện trò – đừng nói si mê. tình học trò anh mang - dù cấp một
em vô tư trong sáng như bài thơ
tội cho anh - vì em chưa hiểu được
thế nào là yêu - nên vẫn ngu ngơ.
nền đất thấp - mái trường bằng tre lá
vách trống trơn nhìn thấu tận làng bên
anh ngắm em – lâu ngày em không nhớ
thế mà anh – từng hơi thở không quên ! hai chiếc xuồng – hai mãnh đời cơ cực
làng trên - xóm dưới mấy bận đi về
anh thỉnh thoảng giòng em con nước ngược
em cười vui vang dội bến sông quê. theo thời gian tình anh càng tha thiết
trộm nhìn em từng nhịp bước chân đi
anh mãi lặng im - em làm sao biết :
xót cho người ôm riết khối tình si ! chia tay quê nghèo - về miền đô thị
ta gặp nhau bất chợt buổi mưa dầm em thiếu nữ tóc cài hoa thiên lý
đâu ngờ anh lại ủy mị thương thầm. phải ngày đầu, anh làm gan … tỏ ý
Người mang thương nhớ về cuối chân trời
Người mang thương nhớ đi suốt đời quên từ giã
Tình yêu rất lạ vô cùng
Dù sao vẫn nghe lạnh lùng
Nửa đêm thức giấc một cõi mịt mùng...
Nửa đêm thức giấc man mác buồn duyên tình cũ
Người đi tóc rũ mây trời
Tình yêu trót đi vào đời
Người mang thương nhớ về cuối chân trời.
Thôi tiếc chi kỷ niệm xa xưa
Kỷ niệm hai đứa mình đã quên chưa?
Tại trời hay mưa và đêm thì hay buốt giá
Cây thay lá cũng buồn suốt đời
Người mang thương nhớ về cuối chân trời...
TRĂNG SÁNG PHƯƠNG THÀNH Trăng thanh soi chiếu chốn từng không, Gió nhẹ hây hây mát cõi lòng. Hòn Ngọc bỗng trầm gieo đáy nước, Cá bầy hoan hỉ đớp trên sông. Êm vang tiếng địch làm vương vấn, Nhẹ trút cơn sầu thỏa đợi trông. Viễn khách có ai về bến cũ, Phương Thành xin gởi trọn thương mong. Nguyễn Phúc Hậu Ottawa, CANADA 18.03.2015 http://anhtuvaban.blogspot.com/2015/03/trang-sang-phuong-thanh-trang-thanh-soi.html
2015/03/20
TRĂNG SÁNG PHƯƠNG THÀNH
Trăng thanh soi chiếu chốn từng không, Gió nhẹ hây hây mát cõi lòng. Hòn Ngọc bỗng trầm gieo đáy nước, Cá bầy hoan hỉ đớp trên sông. Êm vang tiếng địch làm vương vấn, Nhẹ trút cơn sầu thỏa đợi trông. Viễn khách có ai về bến cũ, Phương Thành xin gởi trọn thương mong.
Nguyễn Phúc Hậu.
Ottawa 18.03.2015
( Viết lại từ bài Phương Thành Lạc Bích, sáng tác tháng 10/1969 để
ghi lại những kỷ niệm vui buồn ở Hà Tiên) Cảm tác: TRĂNG KHUYẾT Một mảnh trăng vàng gác đỉnh non Nửa kia đâu nhỉ mất hay còn Bách tùng lác đác vài ba ngọn Cánh hạc la đà có mấy con Bóng kẻ âm thầm bên ngõ mọn Chân người chậm bước nẻo đường mòn Canh khuya giấc mộng còn chưa trọn Thương chị hằng nga khuyết chửa tròn. Phạm Thị Thùy Dương March 20.2015
LỜI BẠN GIÀ*
(Cảm tác từ Tiễn Người Đi của Phú Thạnh)
Hoa tình nở muộn tim côi
Ước mơ ngang trái để rồi khổ thân
Ơi người yêu nhất cõi trần!
Nàng đâu có biết tuy gần mà xa
Gặp nhau rồi chẵng phôi pha
Lòng ta chợt ấm tuổi già tóc sương
Ai làm ta nhớ ta thương
Như dòng sông cũ vấn vương đò chiều…
Phú Thạnh
*Thân tặng Trương Phú!
2015/03/16
ĐÔI LỜI CÁM ƠN
(Nhân ngày sinh nhật 16/3/2015)
Xin cám ơn nhiều quí bạn ơi
Cho tôi kính gửi một đôi lời
Cầu mong các bạn đều vui vẻ
Ước muốn muôn người đặng thảnh thơi
Kẻ ở quê nhà nhiều hạnh phúc
Người đi lữ khách vẫn yêu đời
Tình ta mãi mãi là muôn thuở
Xin cám ơn nhiều quí bạn ơi !.
Phú Thạnh.
TIỂN NGƯỜI ĐI
(Để tặng người đi xa)
Hoa tàn vì lắm sắc hương
Ước mơ tan vở bởi thương xa vời
Ơn người sâu nặng ai ơi
Nợ duyên say đắm bởi đôi mắt buồn
Già rồi tôi vẫn chưa suông:
Lý tình ân ái là luôn nát lòng
Ai về, ai ở chờ mong
Người đi hãy nhớ đêm đông tình già…
Phú Thạnh
16/3/2015
*TỪ HÀ TIÊN ĐẾN CẦN THƠ
Sau khi tốt-nghiệp, tôi đến nhận nhiệm-sở tại một trường trung-học quận nhỏ bé gần biên-giới Việt Miên vào niên-khóa 1965-1966. Ngay khi rời con đò Tô Châu, bước chân lên thị-trấn Hà Tiên mộc-mạc như cô gái quê nhưng chiếm lỉnh một vùng đất tịch-mịch, thơ mộng, hữu tình với những địa-danh lịch-sử nổi tiếng, nổi tiếng cả trong văn học, tôi đã không thất-vọng khi đã chọn ngôi trường nhỏ bé khiêm-nhường nằm ở cuối miền đất nước bên bờ vịnh Thái Lan biển xanh, gió lộng. Khi ở cấp tiểu-học, tôi đã nghe qua Hà-Tiên có thời là một trong 21 tỉnh-lỵ ngày xưa của miền Tây Việt-Nam qua câu "bí kíp"thầy dạy cho dễ nhớ: Gia, Châu, Hà, Rạch, Trà, Sa, Bến, Long, Tân, Sóc, Thủ, Tây, Biên, Mỹ, Bà, Chợ, Vĩnh, Gò, Cần, Bạc, Cấp. Một đồng-nghiệp giới-thiệu tôi đến nhà bà Bảy, 16 Nhật Tảo là nơi trọ duy-nhất cho đến lúc tôi rời hẳn Hà-Tiên vào cuối niên-khoá 1969-1970 để chuyển về Trung-học Đoàn Thị Điểm, Cần-Thơ. Ngôi nhà thân thương này của nhiều thầy giáo xa xứ ở trọ, nơi cho họ biết bao kỷ-niệm vui buồn. Được biết bây giờ, 2015, ngôi nhà cổ-kính này vẫn còn đó, khiêm-nhường nằm dưới bầu trời xanh đất Việt đón gió biển Thái-Bình-Dương thoảng vào từ vịnh Thái-Lan như bấy lâu, chứng- kiến những đổi thay của thị-trấn sau chiến-tranh để trở thành một thành-phố du-lịch khá nổi tiếng.
16 Nhật Tảo, Hà Tiên_1966
16 (bây giờ là 17)Nhật Tảo, Hà Tiên
Đó là điều tất-yếu theo thời-gian, nhưng với những ai hoài cổ chắc ngậm-ngùi khi nhớ hoặc về thăm lại để tìm chút dư hương ngọt ngào ngày cũ của mình.
Nguyễn Hồng Ẩn và Huỳnh Văn Hòa_1966
Tôi cũng không ngoại lệ! Có rất nhiều điều nhắc/nhớ lại, vui có buồn có, nhưng hôm nay tôi muốn đề-cập đến một người bạn lần đầu quen biết tại 16 Nhật Tảo, Hà-Tiên. Chúng tôi rất thân nhau rồi theo thời-gian, khi gần khi xa qua nhiều giai-đoạn vui hay khổ, kéo dài cho đến hôm nay: bắt đầu tại vùng đất Phương-Thành (tên cũ của Hà Tiên), đến ... đồi Tăng-Nhơn-Phú (Thủ-Đức), Tây-Đô, vùng bưởi Năm Roi ( Cái Vồn hay Bình -Minh, Vĩnh-Long), trại nuôi tép xã Long-Khánh (Trà-Vinh), rồi tiếp theo nhiều năm "tôi thì ngày lúc anh vào đêm" hay ngược lại...Nói cho rõ hơn, chúng tôi kề cận bên nhau từ lúc dạy học ở Hà-Tiên, động-viên vào Trường Sĩ-quan Trừ-Bị Thủ-Đức, đổi về dạy ở Cần-Thơ, về Trung-học Bình-Minh, đi tù "cãi-tạo" tại xã Long-Khánh và xa nhau khi tôi định-cư nước ngoài.
Cách nay mười ba năm về trước (2002), chúng tôi tái ngộ lần đầu tại Cần-Thơ sau nhiều năm mạnh ai nấy tìm đường sống cho mình sau cuộc "đổi đời". Gặp nhau trong vội-vã, hấp-tấp vì thời-hạn ngắn ngủi nên chẳng vừa lòng. Sau đó thỉnh-thoảng chúng tôi có những lần thăm hỏi qua điện-thoại viển liên. Anh hối tôi cố cùng nhau làm một lần về thăm lại Đông-Hồ, Tô-Châu, Bãi Nò, Mũi Nai, lăng Mạc Cửu trước khi những người quen, thân-hữu, đồng-nghiệp và cả học trò sẽ chẳng còn ai! Tôi hứa...cố-gắng rồi tự ngẫm rằng "Sẽ ‘chẳng còn ai’, ai …gồm cả chúng ta nữa đó anh!" Đầu năm nay, 2015, một hôm tôi nhận được điện-thư của một bạn quen nhau ở hải-ngoại. Thú thật chúng tôi ít gởi thư cho nhau bởi lẽ tôi thường trao đổi thư từ về thơ văn qua một người bạn chung cùng nhóm. Điện-thư của anh, anh Lê Hoàng Viện, đã cho tôi một ngạc-nhiên lớn! Thú vị là vì điện-thư này rất "nặng ký" với tôi; nặng bởi vì biết thêm anh là bạn cùng nhà trọ với người bạn của tôi nhắc bên trên, thuở hai anh đi học ở Trung học Phan-Thanh-Giản, Cần-Thơ, và nặng hơn nữa khi cho tôi biết bạn cũ Hà -Tiên của tôi đang tìm và đang ở cách tôi vài trăm miles, khoảng 4 đến 5 giờ lái xe ở đất Mỹ này. Mừng quá đổi mừng và cám-ơn anh Lê Hoàng Viện thiệt là nhiều. Vào lứa tuổi "thất thập cổ lai hy" mà lái xe ngần ấy giờ trong mùa Đông tuyết đổ này thì cũng "ái ngại ái ngộ " lắm. Nhớ xưa cha mẹ và thầy cô dạy: “Chuyện gì làm được hôm nay thì đừng để ngày mai” và sau này có câu “ Cảm ơn đời mỗi sáng mai thức dậy/ Ta có thêm ngày nữa để yêu thương” nên tôi quyết- tâm tìm đến thăm vợ chồng bạn đang du-lịch tại đất nước này để tạo cho nhau MỘT NGÀY VUI " chộ vốn" cho chắc ăn trước cái đã. Tôi liên-lạc, hẹn hò, hỏi địa-chỉ. Khi đến ngày hẹn, chiếc xe đời 2003 với GPS vượt đường dài ẩm ướt do trận tuyết hôm qua, đưa tôi và bà xã đến gặp anh Huỳnh Văn Hòa, cựu học sinh trường Phan-Thanh-Giản năm 1956, và hiền-thê của anh là chị Thái Thị Phượng, cựu nữ-sinh Trung-học Đoàn-Thị-Điểm tại nhà của bác-sĩ Thái Ngọc Ẩn và chị Nguyễn Thị Gấm ở Watertown, Massachusetts. Từ khi tôi về dạy ở Cần-Thơ, qua trung-gian của anh Hòa, vợ chồng chúng tôi đã trở thành bạn của chị Phượng, em ruột của bác-sĩ Thái Ngọc Ẩn, và quen biết hầu hết các thành-viên gia-đình của chị, như anh Thái Minh Tước, Thái Minh Nhựt (Giám-đốc Tư-Thục Ngọc-Phú)… Ngày bốn tháng giêng năm 2015, chúng tôi gặp lại nhau, tay bắt mặt mừng, chuyện mới chuyện cũ râm ran kể ra liên-tục cho đến lúc chia tay sau nhiều giờ hàn-huyên. Chúng tôi hẹn gặp nhau ít nhất một lần nữa trước khi anh chị trở về Việt Nam.
Nguyễn Hồng Ẩn và Huỳnh Văn Hòa_2015
Một hôm tôi nói với anh Hòa rằng : vì đã tạo cho nhau NHÂN tốt nên dù cách xa ngàn dặm, nơi xứ lạ quê người, chúng ta đã được hưởng QUẢ tốt ngày nay.
Với Thái Thị Phượng và Nguyễn Hồng Vân
Chắc chắn chúng tôi sẽ đến gặp anh chị một lần nữa, có thể vào ngày hợp mặt mừng Xuân Ất Mùi 2015 của Nhóm Phan-Thanh-Giản và Đoàn-Thị- Điểm Vùng New England vào 29 tháng 3 tại nhà anh Ẩn và chị Gấm.