2015/07/24


Thôi Nhắc Làm Chi…

Thôi nhắc làm chi tuổi học trò
Dòng đời chôn lấp bóng hình xưa
Nhớ nhung cay xé bờ tim nhỏ
Đã vắng xa rồi những đón đưa

Ngày ấy tương tư ánh mắt cười
Nón nghiêng e ấp nụ hồng tươi
Nẻo tình mờ lối tìm đâu thấy
Đã khuất xa theo nhạn cuối trời

Có phải chăng tình yêu thứ nhất
Là những khúc sầu trong bến thơ
Cùng bao nỗi niềm riêng chất ngất
Lai vãng từng đêm trong giấc mơ

Bận lòng chi anh đời tan hợp
Dõi mắt nhìn theo hướng chim đi
Kỷ niệm vụt qua trong thoáng chớp
Cũng làm dư lệ ướt tràn mi

Gom hết trời mơ lưu mắt ngọc
Cho dù nhân ảnh cách xa đâu
Rong rêu phủ lấp đường đi học
Mãi nhớ dù nay đã bạc đầu

Nhật Lệ
15/7/15
Cố Tươi…

Bây giờ tóc chẵng còn xanh
Bụi trần vương vấn loanh quanh tuổi già
Cố tươi như thuở ngọc ngà
Sống vui sống khỏe như là còn xuân…

Nguyễn Phú Thạnh
July 14, 2015
Bố thí.
Một người nghèo hỏi Đức Phật : “Tại sao con nghèo như thế?”

Phật nói : “Vì con chưa học được cách bố thí cho người khác.”

Người ấy nói : “Con không có thứ gì cả, thì lấy gì con bố thí.”

Đức Phật dạy : “Cho dù con hoàn toàn không có cái gì, con vẫn có thể thực hiện bố thí 7 điều này :

1. Nhan thí - Bố thí nụ cười,

2. 
Ngôn thí  - Bố thí ái ngữ, nói lời hay.

3. 
Tâm thí  -Bố thí tâm hòa ái, lòng biết ơn.

4. 
Nhãn thí - Bố thí ánh mắt nhìn thẳng hiền từ.

5. 
Thân thí - Bố thí hành động nhân ái.

6.
 Tọa thí   - Bố thí nhường chỗ cho người cần.

7. 
Phòng thí - Bố thí lòng bao dung

2015/07/23

Mưa Trong Hồn Tôi


"Bỗng dưng ta nhớ lại một gịọng ca nữ ướt át nghen ngào ngày xưa….”Il pleure dans mon coeur comme il pleut sur la ville/ Quelle est cette langueur qui pénètre mon coeur…”và ta nghe có vị đắng trong cổ họng. Thôi thì ta cũng có lời đồng cảm cùng mi:

Bên ngoài trời chợt mưa chợt nắng
Trong lòng ta chợt nắng chợt mưa
Biết ai tâm sự cho vừa
Nắng chưa kịp ấm đã mưa trong lòng…

Phú Thạnh"

Một người bạn chí cốt của tôi từ thuở bé thơ nơi quê nội, Nguyễn Phú Thạnh, đang vằn vặt với nỗi khổ vì hiền thê vừa "về với đất", khi thở than đã nhắc hai câu đầu của bài thơ tuyệt vời:


Il  Pleure Dans Mon Coeur

Il pleure dans mon coeur
Comme il pleut sur la ville ;
Quelle est cette langueur
Qui pénètre mon coeur ?

Ô bruit doux de la pluie
Par terre et sur les toits !
Pour un coeur qui s’ennuie,
Ô le chant de la pluie !

Il pleure sans raison
Dans ce coeur qui s’écoeure.
Quoi ! nulle trahison ?…
Ce deuil est sans raison.

C’est bien la pire peine
De ne savoir pourquoi
Sans amour et sans haine
Mon coeur a tant de peine !

Paul Verlaine

Do xúc động tôi có CẢM TÁC:


Mưa Trong Hồn Tôi

Khóc trong lòng...tợ mưa trên phố
Buồn vẩn vơ  vằn vặt khổ tôi?
Những tiếng mưa êm như khúc nhạc
Mà không xoa dịu trái tim côi!

 Khóc vô cớ lúc hồn rời rã
Không phụ tình ...tang lòng để chi?
Cả khối sầu...  sao tim gánh lấy
Khi không yêu chẳng ghét điều gì!

Anh Tú
July 23, 2015

2015/07/22

Il Pleure Dans Mon Coeur


Il pleure dans mon coeur
Comme il pleut sur la ville ;
Quelle est cette langueur
Qui pénètre mon coeur ?

Ô bruit doux de la pluie
Par terre et sur les toits !
Pour un coeur qui s’ennuie,
Ô le chant de la pluie !

Il pleure sans raison
Dans ce coeur qui s’écoeure.
Quoi ! nulle trahison ?…
Ce deuil est sans raison.

C’est bien la pire peine
De ne savoir pourquoi
Sans amour et sans haine
Mon coeur a tant de peine !

Paul Verlaine

2015/07/18

*Chợt Nắng Chợt Mưa

Quê hương tôi chỉ hai mùa khô ướt
Vào hè thường khi chợt nắng chợt mưa
Mưa vừa dứt nắng lên ngôi chói lọi
Hơi đất nồng theo gió thoảng đong đưa.

Mưa lại đến rào rào dòng nhạc hạ
Nắng chưa kịp đi còn đậu trên cây
Đôi tình nhân nép mình bên hè phố
Âu yếm nhìn nhau ánh mắt ngất ngây.

Bà Ngoại phơi trước sân đôi gịa lúa
Chiếc đệm vuông trải mỏng lớp thóc vàng
Mưa ào đến bà kéo nhanh vào cửa
Đem lúa ra khi nắng lại chứa chan.

Thời tiết xứ người hôm nay nhắc nhở
Nhớ Sài Gòn và quê ngoại thuở xưa
Chút quay quắt, chút bâng khuâng xen lẫn
Dĩ vãng đùn lên theo nắng cùng mưa.

Anh Tú
July 18, 2015

2015/07/16

MƠ MỘT NGÀY*

(Thương về Thầy cũ, trường xưa của tôi)

Nghe tiếng ve kêu đến hạn kỳ
Nhắc thời trai trẻ lúc ra đi
Đêm nay viễn xứ ngồi đơn lẻ
Dấu vội đôi hàng lệ ngấn mi.


Cảnh cũ còn đây dưới bóng cây
Bàng xưa quả chín rụng rơi đầy
Sân trường như thước phim quay chậm
Tôi thấy tôi rồi, tóc gió lay!

Lở hẹn thời gian, lữa với lần
Ừ thôi, người hởi, chẳng đừng ngưng
Mơ sao có được ngày xum họp
Rộn rã tươi cười lắng đọng xuân.

Bến cũ, đò xưa, vẫn đợi chờ
Người về, như tợ chuyện trong mơ
Sông quê nước chảy qua cầu suốt
Mà bóng hình ai vẫn mịt mờ!

Còn nhớ không ai ? lúc bãi trường
Gặp thời ly loạn tán muôn phương
Dăm ba đứa bạn không về nữa
Ghế trống, lưa thưa, hắt nỗi buồn.

Góc bể, chân mây, thảy đã già
Mà sao đau đáu chuyện xưa xa
Mơ ngày gặp lại, cười mom mém
" Tớ, cậu, mi, tao" mắt ướt nhòa!

Trần Văn Dõng
July 15, 2015
*Họa bài Hè Tha Hương của Nguyễn Phúc Hậu:
http://anhtuvaban.blogspot.com/2015/07/he-tha-huong-cam-tac-tu-bai-cho-mot-he.html
Ảnh: Nguyễn Lệ Thủy

Hè Xưa!


Rả rít kêu buồn rộn tiếng ve
Đưa ta về lại tuổi thơ hè
Cho dù tất cả xuân trong hạ
Vẫn thấy tim mình thoáng tái tê.

Kỹ niệm vùi sâu ký ức rồi
Bao năm vò võ chốn xa xôi
Đâu rồi cánh phượng sân trường cũ
Lưu bút chuyền tay, rớm mắt, cười.

Thầy cũ, trò xưa, kẻ mất còn
Ra đi chôn chặc tuổi thơ non
Thời gian, chồng chất, đầu phơ bạc
Nghe tiếng ve sầu, nhớ héo hon.

Biết có ngày nao trở lại trường
Tìm trong sâu thẳm chút dư hương
Tìm trong ánh mắt thơ ngây ấy
Cả một trời thương mãi vấn vương.

Xác phượng buông mình lặng lẽ rơi
Như ngày xưa đó đã từng rơi
Chỉ duy thiếu bóng người năm cũ
Để lại sân trường đỏ thắm phơi.

Trần Văn Dõng
Sài Gòn 15/7/2015

Hè Tha Hương

( Cảm tác từ bài Cho Một Hè Thu- Anh Tú )

Thấm thoát thiều quang đến hạn kỳ
Nàng xuân lưu luyến lại ra đi.
Từng cơn gió nóng mang hè đến
Nắng phủ đồi thông đọng chân mi.


Ngơ ngác chim ngàn nép dưới cây
Giọng ve rả rích tiếng vơi đầy.
Bóng ai thấp thoáng bên bờ nước
Suối tóc bồng bềnh theo gió lay.

Từ dạo ra đi đã mấy lần
Thu đông xuân hạ mãi không ngưng
Mơ ngày họp mặt miền quê cũ
Dừng bước phiêu bồng đón gió xuân.

Thuở ấy tôi đi chẳng hẹn chờ
Ngàn khơi vượt sóng thỏa cơn mơ.
Ngoảnh nhìn quê mẹ qua màn lệ
Lẫn khuất chân mây khói tỏa mờ.

Nhớ buổi chia tay trước cổng trường
Kẻ đi người ở cách ngàn phương.
Biết bao kỷ niệm hè lưu luyến
Ép chặt trong tim cánh phượng buồn.

Hẹn trẻ thân thương, quí bạn già
Mong ngày tương ngộ sẽ không xa.
Thỏa niềm nhung nhớ bao ngày tháng
Nâng chén hân hoan dấu lệ nhòa.

Nguyễn Phúc Hậu.
Ottawa 18.07.2015

2015/07/15

2015/07/14

Xướng:

Tại…

Nhủ lòng
chỉ ngắm em thôi
Hứa không rạo rực bồi hồi trong tim
Đã dằn nhớ chỉ lặng im
Mà sao rồi vẫn chết chìm trong say

Tại em
như dải mây bay
Là cơn gió mẩy hây hây trưa hè
Em là ngải, là bùa mê
Hồn anh quên mất lối về… tại em.

Phạm Đức Mạnh

***
Họa 1:

Cũng Tại…

Ngắm em rồi không muốn thôi
Liếc vài lần nữa một hồi thắm tim.
Làm sao dằn được lòng im
Hồn vào biển ái đắm chìm sóng say.

Nếu tng trời mây ngừng bay
Dưới đất không gió hây hây mùa hè
Bấy giờ anh cố ngừng mê
Cô đơn thơ thẩn quay về! Quên em.

Anh Tú
July 14, 2015
***
Họa 2:


Tại Em...

Anh vờ chỉ ngắm em thôi
Mà sao hình bóng có rồi trong tim?
Dẫu rằng anh cố lặng im
Mà tim lỗi nhịp như chìm trong say

Tình như gió thoảng mây bay
Ru anh ngon giấc mộng say trưa hè
Em cho anh nỗi đam mê
Bây giờ lạc lối quay về...tại em.

My Nguyễn
July 15, 2015
Hoàng Hôn Màu Tím



Tân Nhạc - Giai Điệu Quê Hương 
Nhạc: Thế Hiển
Tiếng hát: Hương Chiều

2015/07/13

THƠ XƯỚNG HỌA với nhiều tác giả.


Xướng:

THOÁNG XUÂN

Nắng nhạt mây nhoà phai áo thu
Bến đời đơn độc bước nhàn du
Lữ khách lặng nhìn thôn xóm vắng
Hoàng hôn dần xuống toả sương mù

Tha thướt bên thềm cô gái quê
Tay thon ve vuốt tóc nhung thề
Trong veo mắt ngọc làn môi thắm
Ngơ ngẫn khách trần lạc bến mê

Mòn gót phong trần giông bão ngưng
Sao nghe muôn sóng vỗ lưng chừng
Hoa đồng cỏ nội hương ngan ngát
Một thoáng quê chiều rộn gió xuân

Nhật Lệ

***
Họa 1:

CHO MỘT HÈ THU*

Chợt gặp gia hè như có thu
Lá vàng theo gió sớm vân du
Chập chờn vài cánh trong chiều xuống
Tím nhạt chân mây xa mịt mù.

Có thuở gió hè thoảng đất quê
Vuốt ve làn tóc chạm lời thề
Của nàng trinh nữ trên đường vắng
Da nắng nâu dòn đẹp đắm mê.

Lãng tử giang h chân bước ngưng
Nghe như năm tháng đã lưng chừng
Hạ kia ghi dấu mùa luyến ái
Thu trót tình vương…mơ mộng xuân.

Anh Tú
July 13, 2015
*Họa bài Thoáng Xuân (Nhật Lệ)

***
Họa 2:

NUỐI TIẾC*

Cảnh của mùa Hè sao giống Thu
Gió chiều hiu hắt gót nhàn du
Hạt mưa lất phất làm bay lá
Lắng đọng hồn say, cỏ sương mù

Nhẹ bước chân đi dọc sông quê
Dừng chân nơi góc cảnh ước thề
Nghe như em nói mình yêu nhé
Ngập ngừng gió thoảng phút đê mê

Ngắm lục bình trôi mãi chẳng ngưng
Trách tình yêu cũ mới lưng chừng
Sao em nở vội sang thuyền khác ?
Để lại lòng anh giấc mơ Xuân

Phan Lương
July 15, 2015
*Họa bài Thoáng Xuân (Nhật Lệ)

***
Họa 3:

DỪNG BƯỚC GIANG HỒ*

Gió nhẹ ,bên đồi, nghe tiếng thu
Bóng chiều, cô lẻ, bước nhàn du
Con đường xa thẳm, quanh co khuất
Biết phải về đâu, chốn mịt mù.

Lữ khách nghe chừ nhớ đất quê
Bao năm chưa nhạt nước non thề
Chiều nay mõi gối giang hồ bước
Chợt thấy bên đời chỉ mộng mê.

Khúc nhạc chiều êm, bỗng bặt ngưng
Trong ta khoắc khoải biết vô chừng
Dăm năm thoáng chốc qua vèo vút
Biết có còn chăng một chút xuân!

Trần Văn Dõng
*Cảm tác Cho Một Hè Thu (Anh Tú)

***
Họa 4:

HẸN MỘT MÙA XUÂN*

Ngoài hiên rơi nhẹ hạt mưa thu
Sương gió chưa dừng cuộc lãng du.
Từng chiếc lá sầu theo cuốn lốc
Bay trong vô định khói mây mù.

Dừng chân phiêu bạc thoáng mơ quê

Nhớ phút ra đi với nguyện thề.
Năm tháng nhạt nhòa theo mộng ước
Dặm đường mờ mịt tợ cơn mê.

Mưa buồn thổn thức nhạc sầu ngưng

Thu đến đông qua chẳng hạn chừng.
Để ánh dương về soi khắp lối.
Để cùng hoan hỉ lại vui xuân !

Nguyễn Phúc Hậu.
July 21.2015
*Họa bài Cho Một Hè Thu (Anh Tú), Dừng Bước Giang Hồ (Trần Văn Dõng), Nuối Tiếc (Phan Lương)

***
Họa 5:

BẾN XUÂN*

Nắng nhạt, chiều buông, khoắc khoải thu
Vèo bay lá rụng, kiếp phù du
Đời người, chiếc lá trên cành nhỉ
Một sớm đi xa, cõi mịt mù!

Mây trắng bay rồi, bỏ bến quê
Nhòa tan dấu vết thuở xưa thề
Dăm năm thoáng chốc, còn bao nữa
Nhỏ lệ ru đời, dỗ giấc mê.

Cuộc sống trôi hoài chẳng dứt ngưng
Ừ thôi, đành vậy, cứ lưng chừng
Ngàn năm hạc trắng bay đi mất
Bỏ lại bên lầu giấc mộng xuân!!!"

Trần Văn Dõng
*Họa Hẹn Một Mùa Xuân của Nguyễn Phúc Hậu.

***
Họa 6:

THU HOÀI XUÂN CŨ

Một chiều thoáng nhẹ tiếng gió thu
Cô lẻ đơn phương bước lãng du
Về đâu lữ khách màn đêm xuống ?
Có đợi ai chăng cõi mịt mù ?

Xa rồi cố quận chốn làng quê
Bao năm sương gió giữ non thề
Có còn thương nhớ người em gái ?
Trên đường gió bụi mãi cơn mê !

Một phút đời kia sẽ bặt ngưng
Thì sao quyến luyến kiếp vô chừng ?
Gửi lại trường xưa bàn ghế cũ
Chút tình vụng dại của thời xuân.

Patrice Tran
(Trần Văn Mãnh)
12/02/2022

***
Họa 7:

MƠ XUÂN

Lá rụng ngoài kia bởi gió thu
Bên đường Lãng tử bước nhàn du
Chiều lam khói tỏa đìu hiu quạnh
Ngơ ngẫn về đâu giữa mịt mù

Nguyệt chiếu ngoài song thoáng nhớ quê
Cùng ai đã ước nguyện câu thề
Nay về ghé lại thăm người cũ
Dĩ vãng còn đâu , chỉ giấc mê

Tí tách mưa buồn nhỏ giọt ngưng
Thu tàn đông đến giữa lưng chừng
Mùa đi lá chuyển sang màu mới
Đổi sắc hoa vàng , lại đón Xuân .

Nguyệt Huỳnh
(Huỳnh Kim Nguyệt.)
12/02/2022

2015/07/12

“Cố Nhân”

Từ thuở ấy, lúc chia tay, đến nay đã khoảng bốn mươi sáu năm, chúng tôi không có dịp gặp lại nhau. Thế mà…
Nhớ lại…
1-Lần đầu tiên đặt chân đến vùng đất xa lạ, chỉ biết tên qua “câu thần chú” mà thầy tiểu học đã dạy, một cách để nhớ tên 21 tỉnh của Nam Kỳ thời Pháp thuộc: “GIA, CHÂU, HÀ, RẠCH, TRÀ, SA, BẾN, LONG, CHÂU, SÓC, THỦ, TÂY, BIÊN, MỸ, BÀ, CHỢ, VĨNH, GÒ, CẦN, BẠC, CẤP”*, lòng tôi nao nao/phân vân/ háo hức…
Nao nao bởi nơi mình chọn lựa, đến để sống ít nhất vài năm, mà nghèo nàn, mộc mạc, đơn sơ, im ắng nhưng với rừng núi, biển sông hồ, trời xanh lộng gió đầp ắp thiên nhiên …sao mà dễ thương đến thế! Đất nước mình- nói riêng miền Nam- cũng “gấm vóc” chán!
Mối ưu tư, phân vân, lo sợ ban đầu khi đến nơi xa xôi, không biết gì cả ngoài biết rằng có một ngôi trường trung học hiện hữu mà thôi, đã biến mất để thay vào đó sự háo hức tìm hiểu, hòa nhập…
Ngoài tên của thị trấn đã biết khi quyết định chọn đến để dạy học, tôi háo hức biết thêm từng địa danh một hỏi thăm trên con đường đến đó. Những Rạch Sõi, Kiên Lương, Ba Hòn, Thuận Yên, rồi bến đò Tô Châu- bên mặt Đông Hồ, bên trái vịnh Thái Lan. Cách một giòng sông, con đó sẽ đưa tôi qua là đến đích. Thị trấn nhỏ quá …không ngờ. Một cái khách sạn cũ kỹ hiện ra khi chân chạm…thị trấn biên cương- cái thị trấn bé tí xíu nghèo nàn mà không ngờ trở thành “tình nhân” suốt cuộc đời tôi.
Sau người đưa đò, người tiếp tân tại khách sạn, người dân địa phương tôi tiếp xúc tiếp theo là chủ sạp báo duy nhất, dáng người bây giờ nhớ không rõ nét, phốp pháp, vui vẻ, niềm nở, hiếu khách, càng niềm nở hơn khi biết tôi là người đến làm việc tại trường trung học. Anh hướng dẩn cho tôi những điều cần biết ban đầu và từ đó tôi trở thành khách hàng của anh và anh sẽ là một trong những phụ huynh học sinh của tôi nơi đây.
Qua sự giới thiệu của anh chủ sạp báo, tôi đến gặp giáo sư Nguyễn Đức (?)Sơn tại một nhà trọ trên đường Bạch Đằng, xéo với cây dừa ba ngọn đặc biệt, lần đầu tôi biết/thấy, để nhờ chỉ dẩn thêm những việc phải làm sắp đến. Giáo sư Sơn vui vẻ, niềm nở tiếp tôi và giúp mọi việc cần thiết. Ngày mai anh Sơn sẽ giới thiệu tôi với hiệu trưởng để trình diện và giúp tìm nhà trọ cho tôi.


Nhà trọ đầu tiên của tôi là nhà thân mẫu của anh giáo viên tiểu học Núi, cũng trên đường Bạch Đằng, sau này biết là gần nhà của giáo sư Trương Minh Hiển và Trương Minh Đạt,còn bên kia đường tôi nhớ hình như là một ngôi chùa thì phải. Con đường Bạch Đằng lấp lánh ánh trăng nhất là mỗi độ trăng rằm sẽ nằm mãi trong ký ức của tôi.
Hiệu trưởng lúc đó là ông Lại Xuân Quất (với c hay t, quên rồi! ) mà sau này ông sẽ cho tôi một kỷ niệm không bao giờ quên trong năm đầu tiếp xúc với "giới chức hành chánh" trong ngành giáo dục.
Tốt nghiệp cùng khoá với tôi tại Đại Học Sư Phạm Sài Gòn năm 1965 đến Hà Tiên còn có giáo sư Bùi HữuTrí cùng vợ là Nguyễn Minh Nguyệt môn Pháp văn và giáo sư Phùng Tuấn Sinh môn Triết ( Triết là môn học của cấp lớp 12 mà Trung Học Hà Tiên năm ấy chỉ đến lớp 10, anh Sinh coi như “đi lạc”, chắc sẽ dạy Việt văn, Sử Địa hoặc Công Dân Giáo dục!)


Vài hôm sau tôi sẽ bắt đầu công việc với môn Lý và Hoá. Trang bị mớ kiến thức chuyên môn và phương pháp sư phạm được đào tạo tương đối chính quy thời ấy, tôi , 25 tuổi, “hiên ngang” (bắt buộc ra vẻ thôi) đứng trước mặt đám học sinh nhỏ hơn tôi cũng chẳng nhiều, cấp dạy lớn nhất là lớp 10, nhưng với các nét mặt thân thiện, hiền lành dễ mến của các tôi càng vững lòng…
(Còn tiếp)
NHA
July 12, 2015
*Gia Định, Châu Đốc, Hà Tiên, Rạch Giá, Trà Vinh,Sa Đéc, Bến Tre,Long An,
.....,Cần Thơ, Bạc Liêu, Cap Saint Jacques (tức Cấp hay Vũng Tàu)


Hoa Xương Rồng 
Freaky Flowers - Echinopsis Cacti in Bloom

2015/07/10

Cơn Mưa Chiều Đà Lạt


Có một chiều mưa nhẹ rơi trên lá
Đưa em về sợ tóc ướt thôi bay
Nên đứng lại bên hàng hiên xa lạ
Thời gian chờ hoa cỏ cũng nghe say.

Ta quen nhau không kịp nắm bàn tay
Vì lính chiến với tháng ngày bất chợt
Chiều đến mai đi – mệt không kịp thở
Nhiều khi yêu - hoặc lỡ - chỉ một ngày.

Chiều Đà Lạt theo dốc nhỏ chạy dài
Hoàng hôn lặng lẽ mưa bay qua phố
Anh đứng lại giữa ngả ba góc chợ
Nhớ nụ hôn đầu rất vội em trao.

Đơn vị anh về Bảo Lộc tuần sau
Và từ đó ta không hề gặp lại
Chưa là tình yêu nhưng luôn ngang trái
Giọt mưa nào chưa chạm đất vỡ tan ?

Thầm quay về Đà Lạt cuối Hạ vàng
Tìm Phan đình Phùng con đường dạo nọ
Bà chủ nhà khẻ lắc đầu nhăn nhó
Không biết ai là thiếu phụ tên Phương !

  Dương Hồng Thủy
  (viết riêng cho P. Đà Lạt – cuối Hạ 2015)