Blog CHIA SẺ VUI BUỒN:
Viết, đọc thơ văn là thú vui tao nhã. Xin chép lại nơi đây thơ văn của bè bạn, của tôi và sưu tầm những bài hay của các thi văn sĩ thành danh nổi tiếng, bên cạnh đó là những nhạc khúc, clips, hình ảnh đẹp … để chia sẻ với mọi người cùng tìm chút niềm vui.
Anh Tú
anhtu010168@yahoo.com.vn
TRĂNG SÁNG PHƯƠNG THÀNH Trăng thanh soi chiếu chốn từng không, Gió nhẹ hây hây mát cõi lòng. Hòn Ngọc bỗng trầm gieo đáy nước, Cá bầy hoan hỉ đớp trên sông. Êm vang tiếng địch làm vương vấn, Nhẹ trút cơn sầu thỏa đợi trông. Viễn khách có ai về bến cũ, Phương Thành xin gởi trọn thương mong. Nguyễn Phúc Hậu Ottawa, CANADA 18.03.2015 http://anhtuvaban.blogspot.com/2015/03/trang-sang-phuong-thanh-trang-thanh-soi.html
2015/03/20
TRĂNG SÁNG PHƯƠNG THÀNH
Trăng thanh soi chiếu chốn từng không, Gió nhẹ hây hây mát cõi lòng. Hòn Ngọc bỗng trầm gieo đáy nước, Cá bầy hoan hỉ đớp trên sông. Êm vang tiếng địch làm vương vấn, Nhẹ trút cơn sầu thỏa đợi trông. Viễn khách có ai về bến cũ, Phương Thành xin gởi trọn thương mong.
Nguyễn Phúc Hậu.
Ottawa 18.03.2015
( Viết lại từ bài Phương Thành Lạc Bích, sáng tác tháng 10/1969 để
ghi lại những kỷ niệm vui buồn ở Hà Tiên) Cảm tác: TRĂNG KHUYẾT Một mảnh trăng vàng gác đỉnh non Nửa kia đâu nhỉ mất hay còn Bách tùng lác đác vài ba ngọn Cánh hạc la đà có mấy con Bóng kẻ âm thầm bên ngõ mọn Chân người chậm bước nẻo đường mòn Canh khuya giấc mộng còn chưa trọn Thương chị hằng nga khuyết chửa tròn. Phạm Thị Thùy Dương March 20.2015
LỜI BẠN GIÀ*
(Cảm tác từ Tiễn Người Đi của Phú Thạnh)
Hoa tình nở muộn tim côi
Ước mơ ngang trái để rồi khổ thân
Ơi người yêu nhất cõi trần!
Nàng đâu có biết tuy gần mà xa
Gặp nhau rồi chẵng phôi pha
Lòng ta chợt ấm tuổi già tóc sương
Ai làm ta nhớ ta thương
Như dòng sông cũ vấn vương đò chiều…
Phú Thạnh
*Thân tặng Trương Phú!
2015/03/16
ĐÔI LỜI CÁM ƠN
(Nhân ngày sinh nhật 16/3/2015)
Xin cám ơn nhiều quí bạn ơi
Cho tôi kính gửi một đôi lời
Cầu mong các bạn đều vui vẻ
Ước muốn muôn người đặng thảnh thơi
Kẻ ở quê nhà nhiều hạnh phúc
Người đi lữ khách vẫn yêu đời
Tình ta mãi mãi là muôn thuở
Xin cám ơn nhiều quí bạn ơi !.
Phú Thạnh.
TIỂN NGƯỜI ĐI
(Để tặng người đi xa)
Hoa tàn vì lắm sắc hương
Ước mơ tan vở bởi thương xa vời
Ơn người sâu nặng ai ơi
Nợ duyên say đắm bởi đôi mắt buồn
Già rồi tôi vẫn chưa suông:
Lý tình ân ái là luôn nát lòng
Ai về, ai ở chờ mong
Người đi hãy nhớ đêm đông tình già…
Phú Thạnh
16/3/2015
*TỪ HÀ TIÊN ĐẾN CẦN THƠ
Sau khi tốt-nghiệp, tôi đến nhận nhiệm-sở tại một trường trung-học quận nhỏ bé gần biên-giới Việt Miên vào niên-khóa 1965-1966. Ngay khi rời con đò Tô Châu, bước chân lên thị-trấn Hà Tiên mộc-mạc như cô gái quê nhưng chiếm lỉnh một vùng đất tịch-mịch, thơ mộng, hữu tình với những địa-danh lịch-sử nổi tiếng, nổi tiếng cả trong văn học, tôi đã không thất-vọng khi đã chọn ngôi trường nhỏ bé khiêm-nhường nằm ở cuối miền đất nước bên bờ vịnh Thái Lan biển xanh, gió lộng. Khi ở cấp tiểu-học, tôi đã nghe qua Hà-Tiên có thời là một trong 21 tỉnh-lỵ ngày xưa của miền Tây Việt-Nam qua câu "bí kíp"thầy dạy cho dễ nhớ: Gia, Châu, Hà, Rạch, Trà, Sa, Bến, Long, Tân, Sóc, Thủ, Tây, Biên, Mỹ, Bà, Chợ, Vĩnh, Gò, Cần, Bạc, Cấp. Một đồng-nghiệp giới-thiệu tôi đến nhà bà Bảy, 16 Nhật Tảo là nơi trọ duy-nhất cho đến lúc tôi rời hẳn Hà-Tiên vào cuối niên-khoá 1969-1970 để chuyển về Trung-học Đoàn Thị Điểm, Cần-Thơ. Ngôi nhà thân thương này của nhiều thầy giáo xa xứ ở trọ, nơi cho họ biết bao kỷ-niệm vui buồn. Được biết bây giờ, 2015, ngôi nhà cổ-kính này vẫn còn đó, khiêm-nhường nằm dưới bầu trời xanh đất Việt đón gió biển Thái-Bình-Dương thoảng vào từ vịnh Thái-Lan như bấy lâu, chứng- kiến những đổi thay của thị-trấn sau chiến-tranh để trở thành một thành-phố du-lịch khá nổi tiếng.
16 Nhật Tảo, Hà Tiên_1966
16 (bây giờ là 17)Nhật Tảo, Hà Tiên
Đó là điều tất-yếu theo thời-gian, nhưng với những ai hoài cổ chắc ngậm-ngùi khi nhớ hoặc về thăm lại để tìm chút dư hương ngọt ngào ngày cũ của mình.
Nguyễn Hồng Ẩn và Huỳnh Văn Hòa_1966
Tôi cũng không ngoại lệ! Có rất nhiều điều nhắc/nhớ lại, vui có buồn có, nhưng hôm nay tôi muốn đề-cập đến một người bạn lần đầu quen biết tại 16 Nhật Tảo, Hà-Tiên. Chúng tôi rất thân nhau rồi theo thời-gian, khi gần khi xa qua nhiều giai-đoạn vui hay khổ, kéo dài cho đến hôm nay: bắt đầu tại vùng đất Phương-Thành (tên cũ của Hà Tiên), đến ... đồi Tăng-Nhơn-Phú (Thủ-Đức), Tây-Đô, vùng bưởi Năm Roi ( Cái Vồn hay Bình -Minh, Vĩnh-Long), trại nuôi tép xã Long-Khánh (Trà-Vinh), rồi tiếp theo nhiều năm "tôi thì ngày lúc anh vào đêm" hay ngược lại...Nói cho rõ hơn, chúng tôi kề cận bên nhau từ lúc dạy học ở Hà-Tiên, động-viên vào Trường Sĩ-quan Trừ-Bị Thủ-Đức, đổi về dạy ở Cần-Thơ, về Trung-học Bình-Minh, đi tù "cãi-tạo" tại xã Long-Khánh và xa nhau khi tôi định-cư nước ngoài.
Cách nay mười ba năm về trước (2002), chúng tôi tái ngộ lần đầu tại Cần-Thơ sau nhiều năm mạnh ai nấy tìm đường sống cho mình sau cuộc "đổi đời". Gặp nhau trong vội-vã, hấp-tấp vì thời-hạn ngắn ngủi nên chẳng vừa lòng. Sau đó thỉnh-thoảng chúng tôi có những lần thăm hỏi qua điện-thoại viển liên. Anh hối tôi cố cùng nhau làm một lần về thăm lại Đông-Hồ, Tô-Châu, Bãi Nò, Mũi Nai, lăng Mạc Cửu trước khi những người quen, thân-hữu, đồng-nghiệp và cả học trò sẽ chẳng còn ai! Tôi hứa...cố-gắng rồi tự ngẫm rằng "Sẽ ‘chẳng còn ai’, ai …gồm cả chúng ta nữa đó anh!" Đầu năm nay, 2015, một hôm tôi nhận được điện-thư của một bạn quen nhau ở hải-ngoại. Thú thật chúng tôi ít gởi thư cho nhau bởi lẽ tôi thường trao đổi thư từ về thơ văn qua một người bạn chung cùng nhóm. Điện-thư của anh, anh Lê Hoàng Viện, đã cho tôi một ngạc-nhiên lớn! Thú vị là vì điện-thư này rất "nặng ký" với tôi; nặng bởi vì biết thêm anh là bạn cùng nhà trọ với người bạn của tôi nhắc bên trên, thuở hai anh đi học ở Trung học Phan-Thanh-Giản, Cần-Thơ, và nặng hơn nữa khi cho tôi biết bạn cũ Hà -Tiên của tôi đang tìm và đang ở cách tôi vài trăm miles, khoảng 4 đến 5 giờ lái xe ở đất Mỹ này. Mừng quá đổi mừng và cám-ơn anh Lê Hoàng Viện thiệt là nhiều. Vào lứa tuổi "thất thập cổ lai hy" mà lái xe ngần ấy giờ trong mùa Đông tuyết đổ này thì cũng "ái ngại ái ngộ " lắm. Nhớ xưa cha mẹ và thầy cô dạy: “Chuyện gì làm được hôm nay thì đừng để ngày mai” và sau này có câu “ Cảm ơn đời mỗi sáng mai thức dậy/ Ta có thêm ngày nữa để yêu thương” nên tôi quyết- tâm tìm đến thăm vợ chồng bạn đang du-lịch tại đất nước này để tạo cho nhau MỘT NGÀY VUI " chộ vốn" cho chắc ăn trước cái đã. Tôi liên-lạc, hẹn hò, hỏi địa-chỉ. Khi đến ngày hẹn, chiếc xe đời 2003 với GPS vượt đường dài ẩm ướt do trận tuyết hôm qua, đưa tôi và bà xã đến gặp anh Huỳnh Văn Hòa, cựu học sinh trường Phan-Thanh-Giản năm 1956, và hiền-thê của anh là chị Thái Thị Phượng, cựu nữ-sinh Trung-học Đoàn-Thị-Điểm tại nhà của bác-sĩ Thái Ngọc Ẩn và chị Nguyễn Thị Gấm ở Watertown, Massachusetts. Từ khi tôi về dạy ở Cần-Thơ, qua trung-gian của anh Hòa, vợ chồng chúng tôi đã trở thành bạn của chị Phượng, em ruột của bác-sĩ Thái Ngọc Ẩn, và quen biết hầu hết các thành-viên gia-đình của chị, như anh Thái Minh Tước, Thái Minh Nhựt (Giám-đốc Tư-Thục Ngọc-Phú)… Ngày bốn tháng giêng năm 2015, chúng tôi gặp lại nhau, tay bắt mặt mừng, chuyện mới chuyện cũ râm ran kể ra liên-tục cho đến lúc chia tay sau nhiều giờ hàn-huyên. Chúng tôi hẹn gặp nhau ít nhất một lần nữa trước khi anh chị trở về Việt Nam.
Nguyễn Hồng Ẩn và Huỳnh Văn Hòa_2015
Một hôm tôi nói với anh Hòa rằng : vì đã tạo cho nhau NHÂN tốt nên dù cách xa ngàn dặm, nơi xứ lạ quê người, chúng ta đã được hưởng QUẢ tốt ngày nay.
Với Thái Thị Phượng và Nguyễn Hồng Vân
Chắc chắn chúng tôi sẽ đến gặp anh chị một lần nữa, có thể vào ngày hợp mặt mừng Xuân Ất Mùi 2015 của Nhóm Phan-Thanh-Giản và Đoàn-Thị- Điểm Vùng New England vào 29 tháng 3 tại nhà anh Ẩn và chị Gấm.
Nguyễn Hồng Ẩn March 16, 2015
2015/03/15
Ảnh: Trung Nguyễn
TÔI ĐI
Tôi đi
Bóng ngã dài trên đồi vắng
Trời se lạnh chắt chiu từng giọt nắng
Ngơ ngác nhìn,
Đàn nai nhỏ giữa hàng cây
Tôi đi
Bỏ lại sau lưng
Những sợi nhớ đong đầy
Những con sông buồn trôi tha thiết
Những cánh điều bay trên nền chiều xanh biêng biếc
Con đò về soi mặt nước mênh mông
Tôi đi
Bỏ lại mùa xuân
Bỏ lại cánh mai vàng lả lơi đùa với gió
Giàn bông giấy khoe hồng mơn màn đầu ngõ
Hoa Hoàng Hậu nghiêng mình xoã tóc-dáng em bay
Tôi đi
Quên giấc ngủ say
Quên căn nhà ấp đầy kỉ niệm
Quên mảnh vườn lung linh sắc hoa màu tím
Quên tiếng võng đưa trưa về kẽo kẹt ngân vang
Tôi đi
Bỏ lại cánh đồng làng
Những bụi lúa thơm lừng đang thì con gái
Những hàng dừa trỉu trái
Đất nồng nàn mùi vị của quê hương
Tôi đi
Sao mà lại vấn vương?
Nỗi nhớ quặn lòng không tả xiết
Một cái gì cồn cào, da diết
Ồ! Đúng rồi
Có phải mùa xuân?
Nguyễn Văn In
27 Tết Ất Mùi
2015/03/14
Hương Hoa Sứ
Yên Dạ Thảo
Bài thơ viết gởi tặng Lynne để nhớ về đóa hoa sứ ngày viếng Đền Thờ Tây Sơn
Trăng Ơi! Trăng vờn sông nước bâng khuâng Có bao lượn sóng tình luân lạc về Tiếng thơ trầm giọt sương mê Từ hoang sơ gởi duyên thề đọng hương Trăng ơi, đừng rụng xuân buồn Người trên bến đợi thầm tuôn ngấn sầu Hãy rơi vào giếng tim sâu Kết thành ánh ngọc trong màu mắt rưng Trăng ơi, đã hẹn xin đừng Bỏ chiều xuân vỡ trên từng dấu chân. Phong Tâm 10/03/2015
2015/03/11
Xuân Đon Đả
tàn Đông vẫy chết bên đồi
ả Xuân đon đả nụ chồi ươm mơ
tìm mây dệt nốt vần thơ
gió lay cái dậu lẳng lơ bướm vào
lung linh tia nắng ngọt ngào
trải phơi óng ả mượt màu thiên thanh
bình minh về phủ non xanh
lao xao ngọn gió vờn quanh mặt trời
hoàng oanh lảnh lót gọi mời
tiếng chim và tiếng lòng tôi...tương phùng
Trần Phương-Mai
March 11, 2015
2015/03/10
TRIỆU TRINH NƯƠNG. Triệu Trinh Nương gọi tên Triệu Ẩu, Thuở thiếu thời nương náu cùng anh. Cửu Chân là chốn địa linh, Sinh người nữ kiệt, cứu tinh giống nòi. Chí tang bồng đạp cơn sóng dữ, Chém cá kình chế ngự Biển Đông. Cùng anh Quốc Đạt một lòng, Mộ binh phá ách gông cùm Hán nô. Ngồi voi trắng tiếng hô xung trận, Phá quân thù rửa hận nhục vong. Biết bao chiến tích oai hùng, Nhụy Kiều nữ tướng, danh lừng khắp nơi. Cửu Chân quận một thời bình trị, Khắp thôn làng hoan hỉ vang ca. Chẳng may thế vận xót xa, Đại quân Lục Dận(1), can qua ngập trời. Dân Cửu Chân muôn người quyết tử, Đem máu đào gìn giữ quê hương. Quân ta cô thế thảm thương, Bồ Điền(2) tuẫn tiết, Trinh Nương anh hùng. Hồn trung liệt sống cùng lịch sử, Tấc lòng son quyết tử diệt thù. Trinh Nương sống mãi ngàn thu, Tấm gương cứu nước còn lưu sử vàng. HỒNG LẠC (Nhóm 7A PTG) Ottawa 08.03.2015
*Kính tặng thi-sĩ TRẦM VÂN và các bạn nhóm 7A PTG.
Chú thích:
(1) Lục Dận: Thứ sử Giao Châu, thời Đông Hán.
(2) Bồ Điền: Xã Bồ Điền (Xã Phú Điền, Thanh Hoá ngay nay), nơi Triệu Trinh Nương tự sát.