2014/03/15

CHỢT...

(Cảm tác từ Tản văn CHỢT.. của Nguyễn Trí Nguyên_tongphuochiep-vinhlong,com)


Dốc đời  ạch đạp xe
Chợt nghe trong gió tiếng ve gọi hè
Nắng chói chang nón lá che
Mồ hôi nhễ nhại ướt nhoè áo the
Chợt bắt gặp cánh phượng xoè
E ấp mới nở đón hè chớm sang.

Chợt nhớ dĩ vãng lang mang
Thầy cô bè bạn giờ đang nơi nào
Kỷ niệm trường lớp dạt dào
Nay là nỗi nhớ làm sao kiếm tìm
Chợt oà vui nở trong tim
Cám ơn cánh phượng gợi niềm nhớ nhung.

Anh Tú
Việt Nam chớm hè.
15/3/2014
CHÚC MỪNG SINH NHẬT PHÚ THẠNH
16/3/2014

HAPPY BIRTHDAY PHÚ THẠNH

Anh Tú

2014/03/12

CHỌN LỰA

Anh cứ chọn những bài thơ đã viết
Từ ngày nào từ thuở mới biết yêu
Khoảng thời gian xa phố núi buồn thiu
Sống đơn độc quạnh hiu nơi phố lạ

Anh cứ chọn những tâm tình đa tạ
Trong cuộc đời rong ruổi lắm bôn ba
Đời xót xa nhờ anh vẽ thành hoa
Thêm cành lá tạo nền đẹp khung ảnh

Anh cứ chọn những tâm tình cay đắng
Từ con tim từ sâu lắng hồn anh
Viết cho ai cho ai đó không đành
Từ những chốn đau buồn anh muốn tránh

Anh cứ chọn những bông hoa tươi thắm
Góp nhặt dần từ khắp chốn tha phương
Mang về đây ươm lên mầm hy vọng
Giúp đời mình dịu bớt sầu ly hương 


Nguyệt Hạ
CHUỖI ĐA MÊ

Tay với ngàn sao, em nhắn gió
Gởi về nơi ấy chuỗi đam mê
Lấp lánh trên cao bầu tinh tú
Gối mộng trong mây đón em về

Trăng non lơ lững treo trên đó
Cành lá xạt xào hương ngát đêm
Phải chi em hoá thành sông nhỏ
Chở ánh trăng vàng nhung nhớ em

Thơ anh như mạch suối rừng xa
Lời trăng ý mật quá đậm đà
Nàng thơ từ bấy lâu lưu lạc
Gặp gỡ bất ngờ tung cánh hoa

Tình duyên tri kỷ có phiêu bồng?
Bên nợ bên duyên biết trọn không?
Tâm tình chia xẻ mây cùng gió
Nửa thật nửa thơ cũng thoả lòng
 


Nguyệt Hạ

2014/03/09

NHẮN GỞI**

 Trăm năm* ngắn ngủn kiếp người
Trắng đầu mới biết rong chơi trễ rồi
Thảnh thơi* là nói vậy thôi
Vui vài khoảnh khắc cho vơi ưu phiền.
Đất quê* nỗi nhớ triền miên
Nắng mai gợi nhắc từ bên phương nhà
Gặp nhau* ước muốn thiết tha
Thăm anh viếng chị đậm đà tình thân.

 Anh Tú (NHA)
March 9, 2014
**Tiếp theo DẪU RẰNG của Phong Tâm

XIN XUÂN
Những mảng tuyết giao mùa Đông Xuân 2014

Nắng trên vài mảng tuyết sầu
Khi đông từ giã vẫy chào xuân xanh
Nụ lá hoa nhú trên cành
Vạn vật tỉnh giấc đầu gành cuối sông
Hiu hiu mát rượi xuân phong
Gọi hồn nhân thế bềnh bồng bay cao
Xin xuân một ít ngọt ngào
Để tôi xua bớt những ngao ngán đời!

Anh Tú
Daylight saving time
March 9, 2014


2014/03/08

DẪU RẰNG

Trăm năm (*) quá nửa phần  đời
Giọng còn trong, mắt còn ngời lửa yêu!

Thảnh thơi (*) dẫu bận sớm chiều
Có bao khoảnh khắc riêng đều nhóm lên.

Đất quê (*) nhà khó lòng quên
Cọng rau vườn cứ xanh bên góc hè.

Gặp nhau (*) mình nói anh nghe
Hương xôi nếp, vị muối mè đậm hơn.

Phong Tâm
8/3/2014
(*) Những từ trong DÌU NHAU của NHA.


2014/03/07

HẾT RỒI MỘT CUỘC TÌNH

Em còn nhớ những ngày ta hò hẹn
Con đường tình rợp bóng những hàng me
Đường Nguyễn Du trong một tối mùa hè
Lần đầu gặp mặt, sau những năm dài quen biết

Em ngây thơ, trong đôi mắt biếc
Tóc búi vai, hàm răng trắng, trắng dễ thương
Đi bên em, đi cuối con đường
Em vẫn mắc cở, vẫn thẹn thùng e ngại.

Rồi mùa thu hàng me lá đổ
Ta nhớ nhau, lại hẹn gặp nhau
Bao yêu thương nhung nhớ dâng trào
Anh muốn nắm tay em, bàn tay nhỏ

Em vẫn thẹn thùng, đôi má hồng ửng đỏ
Đừng nhe anh! Em ngại lắm đó anh
Đi bên em có cả bầu trời xanh
Tay không trong tay, lòng vẫn bồi hồi rung động.

Mùa đông về hàng me xanh xanh lá
Nắm tay em, bàn tay nhỏ nhắn xinh xinh
Trao nhau bao lời nói trử tình
Giọng em ngọt, ngọt hơn đường phèn đường thốt lốt.

Đường Nguyễn Du, đường chẳng được dài
Sao nói hết những lời yêu em, yêu mãi mãi.
Môi em hồng thơm như hoa nở
Chờ một nụ hôn, sao vẫn ngại phải không em.

Mùa Xuân năm nay hàng me giá lạnh
Cội me già lạnh, không lạnh bằng lòng ai
Gặp lại nhau, em nói tiếng chia tay
Tim tôi nhỏ máu cho cuộc tình tan vỡ.

Tôi yêu em, bằng khối óc bằng quả tim
Tình thơ mộng như màu tím hoa sim
Rồi mai đây em có cố đi tìm
Không thấy được, trong bầu trời hiu quạnh.

Nguyễn Du ơi! Ông là tài hoa thi sĩ
Đã viết thơ Kiều, mô tả Thúy Vân
Có hiểu tình yêu? Sao chẳng chút ngại ngần
Mang Thúy Vân kết duyên cùng Kim Trọng.

Chiều nay con đường hàng me gió lộng
Lá me rụng nhiều, rụng trắng cả đường đi
Nhớ đến em tôi chẳng biết nói chi.
Chỉ biết cầu chúc cho đời em hạnh phúc.

Võ Châu Phương

DÌU NHAU

Bên ngoài nắng sớm vừa lên*
Trong phòng em vẫn lênh đênh mộng hồng?
Cà phê anh vừa pha xong
Hãy dậy thưởng thức tình nồng trăm năm!

Khuya rồi ngon giấc trong chăn*
Mộng cùng anh dạo dưới trăng ngày rằm
Xiết tay nghe rõ tình thâm
Ấm nồng duyên nợ sắt cầm thảnh thơi.

Ngoài kia sương vẫn còn rơi*
Trong này muôn thuở không vơi hương tình
Suốt đời anh vẫn thương mình
Như thương lúa mạ ruộng sình đất quê .

Một đời nửa tỉnh nửa mê*
Nửa tỉnh để biết phu thê nặng dày
Nửa mê nếm tình ngất ngây
Của em trao tặng từ ngày gặp nhau.

Anh Tú (NHA)
March 7, 2014

*Những câu thơ trong HƯƠNG ĐỒNG GIÓ QUÊ của Phong Tâm
http://anhtuvaban.blogspot.com/2014/03/huong-ong-gio-que-ben-ngoai-nang-som.html


 Những dòng thơ tiếp theo:

-1-

Dẫu Rằng

Trăm năm (*) quá nửa phần  đời
Giọng còn trong, mắt còn ngời lửa yêu!

Thảnh thơi (*) dẫu bận sớm chiều
Có bao khoảnh khắc riêng đều nhóm lên.

Đất quê (*) nhà khó lòng quên
Cọng rau vườn cứ xanh bên góc hè.

Gặp nhau (*) mình nói anh nghe
Hương xôi nếp, vị muối mè đậm hơn.

Phong Tâm
March 8, 2014

(*) Những từ trong DÌU NHAU của NHA.

-2-

Nhắn Gởi

Trăm năm* ngắn ngủn kiếp người
Trắng đầu mới biết rong chơi trễ rồi
Thảnh thơi* là nói vậy thôi
Vui vài khoảnh khắc cho vơi ưu phiền,

Đất quê* nỗi nhớ triền miên
Nắng mai gợi nhắc từ bên phương nhà
Gặp nhau* ước muốn thiết tha
Thăm anh viếng chị đậm đà tình thân.

Anh Tú (NHA)
March 9, 2014

-3-

Nhắc Nhở

Anh ơi hãy để một lần
Về thăm quê mẹ xa gần tiếc chi
Một lòng em vẫn khắc ghi
Tình sâu nghĩa nặng xuân thì nát tan !…

Phú Thạnh
March 10, 2014
QUÊ HƯƠNG TRONG NỖI NHỚ


Ôi nhớ quá về miền dấu ái
Biết bao giờ trở lại cố hương
Lệ cay khoé mắt nhỏ dòng
Dạ đau như cắt, ly hương cả đời

Ôi nhớ vùng xa xôi quê ngoại
Đon sơ nền đất mái nhà tranh
Vườn cây say trái trĩu cành
Ruộng nương mầu mỡ, mạ xanh cánh đồng

Ôi nhớ mãi dòng sông nước đục
Tiếng con đò xuôi ngược sớm chiều
Mànđêm trăng khuyết tịch liêu
Lục bình xếp lá, thủy triều ngừng dâng

Ôi nhớ vào trưa mùa hè đó
Cung ve buồn, phượng đỏ thắm màu
Vào mùa tháng hạ mưa ngâu
Trời như soi thấu nỗi sầu chia tay

Ôi nhớ bao năm dài nghiệt ngã
Mất lòng tin, Mất cả niềm vui
Đời ngang trái, sống ngậm ngùi
“Quê hương” hoài vọng, ngày tôi trở về.

Khúc Giang
Tình Khúc Vũ Thành An
Trình bày:Tuấn Ngọc


Vũ Thành An sinh năm 1943 tại Hải Hậu, Nam Định, sáng tác những tình khúc nỗi tiếng: Những Bài Không Tên, Đời Đá Vàng, Em Đến Thăm Anh Đêm 30, …trong khoảng thời gian 1954-1975, nay là Phó tế.
Việt-Nam những hình ảnh xưa
 Triều Ðình xưa (35 hình)
 Từ dân lên quan (21 hình) 
 Nghề phát thư (11 hình)
 Hút thuốc phiện (5 hình)
 Xe kéo ( 23 hình)
    (Xin lưu ý ! trong phần trên có vài tấm hình có thể làm cho các bạn trẻ bị chấn động)

 Lính Ðông Dương (75 hình) 
 Luật xưa (10 hình)
 Nghề nghiệp (27 hình)
 Giáo dục (12 hình)
 Nghệ sĩ  (8 hình)
 Ðạo Thiên Chúa (12 hình)
(...)

2014/03/05

HOÀNG THI THƠ
Những Tình Khúc Bất Hủ

Hoàng Thi Thơ (sinh 1 tháng 7 năm 1929 - mất 23 tháng 9 năm 2001) là một nhạc sĩ Việt Nam. Ông nổi tiếng tại miền Nam trước 1975 với những bài hát ca ngợi quê hương, đất nước, con người Việt. Một số bút hiệu khác của ông là Tôn Nữ Trà Mi, Tôn Nữ Diễm Hồng, Bích Khê, Triệu Phong.

2014/03/04

DƯ ÂM

Bắc Bán Cầu đang tàn Đông, mùa Xuân hình như đã lảng vảng đâu đây trong khi đó bên quê nhà hoặc Nam Bán Cầu thì sửa soạn vào Hạ.
Nhìn hình hoa phượng minh họa cho bài thơ Còn Chút Dư Âm của Linh Thy và đọc một bài thơ  đón hè trở lại của một thi sĩ ở Úc châu, tôi bỗng miên man nhớ về kỷ niệm thời Trung học; nhiều lắm, có loại kể cho bè bạn nghe được, loại giữ lại cho riêng mình.


CÒN CHÚT DƯ ÂM*

Phượng tím bồi hồi theo gió lay
Ru hè ve trỗi nhịp bên tai
Nhớ mùa mưa đến, mùa thi tới
Rộn rã sân trường mắt bỗng cay.!!!

Linh Thy. BT

Suốt mùa đông băng giá năm nay, sáng trưa chiều tối lo đối phó với thời tiết khắc nghiệt, tay chân tê cóng, đầu óc mụ mẫm …, dù cơn ghiền viết lách lỡn vỡn trong đầu , nhưng chẳng làm trò trống gì được cả ngoại trừ vài câu thơ cùn …cụt chán phèo.
Hôm nay tự nhiên muốn viết, viết về bất cứ điều gì để… đở cơn ghiền và đồng thời cũng làm dịu lại một vài bực dọc của cuộc sống không tránh khỏi của đời thường.
Còn Chút Dư Âm? Không phải đâu mà trái lại với tôi Còn Nhiều Dư Âm của một thời dễ thương nhất trong đời của một con người, dư âm vui/ dư âm buồn, có cả hai thứ.
Sinh và lớn lên vùng ruộng rẫy, gốc nông dân mà là nông dân may mắn lắm sở hửu đôi công đất để cày cấy tạo ra hạt thóc sống qua ngày, thì nghèo khó là cái chắc nên đi học sẽ khó khăn và thiếu thốn đủ thứ mà trong đó có hoàn cảnh là càng lên lớp trên càng thiếu sách học/ sách đọc/ sách tham khảo.


Tôi nhớ có anh bạn cùng lớp lại ở cùng xóm với tôi, gia đình anh khá giả nên anh có đủ loại sách cho lớp đệ nhị (lớp 11) là lớp học sữa soạn cho kỳ thi Tú Tài 1. Anh rất tốt và kể như tôi may mắn được anh cho mượn bất cứ quyển sách nào tôi cần. Nhờ thế, kỳ thi Tú Tài 1 năm ấy tôi vượt qua rất dễ dàng.
Năm sau ngôi trường tỉnh nhà chưa có lớp Đệ Nhất (lớp 12) sửa soạn cho kỳ thi Tú Tài 2. Tôi phải vô cùng khó khăn khi bươn chải lên Sài Gòn để tiếp tục việc học. Nhờ quới nhân giúp đở nên tôi có nơi trọ học, đó là chuyện quan trọng nhất đã vưọt qua mà ơn nghĩa này suốt đời tôi không tài nào trả nổi.
Mọi sự rồi cũng xong khi có quyết tâm. Môi trường mới, sinh hoạt mới, bạn bè mới. Tất cả đều đổi mới nhưng người học trò từ tỉnh lỵ quê mùa như tôi cứ nghĩ đơn giản như dưới quê mình. Chính vì nếp nghĩ như thế nên đã vấp phải nhiều điều hụt hẫng và nhờ đó những hụt hẫng này trở thành những kinh nghiệm sống, những kinh nghiệm vô hình chung len nằm trong tiềm thức và nó sẽ bùng dậy khi gặp lại một hoàn cảnh tương tự sau này.
Tôi muốn nói đến chuyện thiếu sách học của tôi năm Đệ nhất. Tôi lại may mắn có người bạn mới giàu có và có rất nhiều sách đủ loại. Bạn nói với tôi cứ mượn bất cứ quyển sách nào tôi cần đến. Tôi cứ nghĩ bạn này cũng như người bạn cũ dưới quê nên thoải mái mượn theo quy ước. Tuy nhiên, một hôm bất ngờ bạn mình bắt đầu khóa tủ sách , điều mà trước đây không có.
Dù quê mùa nhưng tôi cũng phải hiểu mình phải làm gì rồi. Tôi lẳng lặng hoàn trả lại những quyển sách trót mượn và cám ơn. Từ đó không dám đụng đến tủ sách của bạn mình nữa và nghĩ rằng biết đâu bạn mình cũng có khó khăn nào đó không thể tiếp tục giúp mình nhưng ngại nói nên phải gián tiếp từ chối bằng hành động như vậy.
Thú thật tôi biết ơn bạn đó đã giúp tôi dù trong một thời gian ngắn và chẳng giận hờn gì cả. Của cải vật chất là của người ta mình mượn không được lại giận hờn thì đâu có đúng.
Trong hành trình đời sống sau này thỉnh thoảng vẫn bắt gặp hoàn cảnh tương tự dù những vay mượn này không hẳn là vật chất; chính vì thế mà tâm tư của tôi lại bất an hơn.

Anh Tú
March 4, 2014

 RAU ĐẮNG ĐẤT*

Trời mưa nước ngập ruộng sâu,
Cá đồng về hội rủ nhau nhảy hầm
Mưa là mưa lũ mưa dầm
hẹn mùa, rau đắng mọc quanh thềm nhà.

Tộ cá rô kho
Tô canh rau đắng...
đượm làm sao tình nghĩa nhà quê
nhớ làm sao thuở còn bé bỏng
nhà ở xa trường qua mấy nhịp cầu tre
bấm ngón chân chai bờ đất ruộng
trời mưa trơn trợt lối đi về...

tới cổng,
mùi cá kho đã dậy
lạnh cóng tay, cơn đói réo trong lòng
em với chị vừa đi, vừa chạy
cùng tranh nhau kịp để...ngồi mâm
em ngồi bên cha,
chị ngồi cạnh mẹ
bới chén cơm đầy và đua cho lẹ
hạnh phúc reo mừng như tiếng chim ca.
cá rô non nấu canh rau đắng đất
là tình thương bồi đắp mãi không tròn
là những buổi cha dầm mưa khai ruộng nước
quần vo cao
áo bà ba rách nách
điều thuốc vồng ngấm nước tắt, lạnh run...
tay rổ xúc,
vai đeo đụt mướp
lũ đỉa trâu thèm máu hút bầm chân!
                                                                                                                        
là những buổi trời vui mây dẫn gió
trôi lang thang không biết đến phương nào
chiều dâng hương cuồn cuộn tiếp chân nhau
trên ruộng thấp bầy cò bay trắng xóa.
những khi nhàn hạ
mẹ nhổ rau đắng đất
đốt lấy tro lắng nước gội đầu
gió thật hiền lay lá trúc lao xao
mái tóc chị dài êm như sóng mạ
mẹ xăm xoi bắt chí
mẹ chăm chút chải gàu
xức dầu dừa óng mượt
cột đuôi gà nhỏng nhảnh đằng sau.                                                                                                                                                  
mẹ vuốt tóc chị trầm trồ khen đẹp
Ôi! Dòng tóc hiền thấm nghĩa cù lao!
mười lăm năm
thời gian con đủ lớn
và tóc Mẹ trải màu bông bưởi bông cau
cha lưng còng như tre gặp gió
cho lòng con nặng một niềm đau!
chị theo chồng về nơi xứ lạ
em linh đinh rày đó mai đây
thuở nhỏ mưa dầm băng mấy ruộng
bây giờ mưa ngại bước chân đi!.. 
chị về bên ấy,
ơ hờ gương lược biếng xăm xoi.
Tóc chị rối nù hong hong mùi bếp
Gió dẫn mây trôi nhìn chỉ ngậm ngùi
đường về biệt mù,
chồng con bận bịu ,
nơi quê xưa thung đường ươn yếu
mà nhớ thương như thả tóc lên trời...                                                 
em lang thang đầu sông cuối bãi
thèm một bữa cơm dưới mái gia đình
nhưng dĩa cá kho mặn mùi nhân ngãi
tô canh ngày nào cũng đắng vị công danh!
tộ cá rô kho
tô canh rau đắng
đời nhiều lận đận
nên mất rồi thời thơ dại dấu yêu
đã hết rồi thời tan học nghêu ngao
câu hát cũ bây giờ nghe nuối tiếc
khi mây trắng lưng trời bay mù như tóc
gió vờn trên lá cỏ
và đường đời sự nghiệp trắng đôi tay...
đêm trọ chập chờn giấc điệp
tình hoài hương ray rứt ngủ không yên
tiếng võng ai kẽo kẹt
giọng ru hời buồn điệu Vân Tiên:
"trời mưa nước ngập ruộng sâu
cá đồng về hội rũ nhau nhảy hầm
mưa là mưa lũ mưa dầm
cho Rau Đắng Đất mọc quanh thềm nhà!"
                                                            
mười lăm năm,
bao lần gió nam non thổi lòn hang dế
em đi từ ấy,
chân ruộng đồng chưa mòn gót phiêu linh
ăn quán ngủ đình,
nước sông gạo chợ...
bao lần đau những cuộc tình tạm bợ
bao nhiêu lần làm lữ khách qua sông!
chợt giật mình, trẻ nhỏ gọi bằng ông
bỗng nghe nhớ về nơi cố thổ...
nhớ rau đắng nấu canh
nhớ con cá rô kho tộ
nhớ chị tôi theo chồng năm lên mười sáu
tóc cột đuôi gà...khóc lúc vu quy!
chị trách hờn...cha mẹ đuổi chị đi.
Thân con gái ở nhà ngoài, ăn cơm nguội
Con chi đa đa kêu đâu bờ bụi
Thương cha mẹ già ươn yếu chẳng ai lo...
                                      
...chị gói một nắm tro
dặn em gội đầu cho mượt
xức dầu dừa cho mướt
đừng để "mủn vùa" khô khốc rễ tre
mười lăm năm,
mới hiểu lời chị dặn
thì đã bao lần mấy dề rau đắng
mọc quanh thềm nhà...trỗ bông trắng...rồi khô!
Đã mấy mùa nước ngập chân đê
Con cá rô mấy lần ra sông lớn
Cha không còn dầm mưa coi ruộng
Không còn ai giành nữa chuyện...ngồi mâm!
Bao năm dài không một lời thăm  
Thôi thì kể như nước sông chảy ra biển cả...
thằng em nhỏ tóc vẫn chừa "ba dá"
như "mủn vùa" mẹ gọi lúc lên ba?
Con rô đồng ôm trứng tháng mưa
chờ đến lúc thả con về ruộng
chị ngồi nhớ mỗi chiều mỗi sớm                                                                                                                                                                                           
 thả nỗi buồn theo lọn tóc bay.
Không hẹn mà cùng bấm lóng ngón tay
hai số dư không biết đường nào đếm!..
em muốn kể quảng đời lận đận
ba muơi năm dài bao nỗi nhớ mong...
Ngày về nhà chị
ngủ đêm đầu tiên
nghe rạo rực không thể nào yên giấc
dưới mé thềm rêu mọc đầy rau đắng đất
con dế mèn thôi kể chuyện phiêu lưu
nén tiếng thở dài
sợ rung giọt đèn lu
muốn được ngủ say trong vòng tay chị
lời trách móc sao y như mẹ
cái hồi còn thơ trẻ bên nhau!
                             
Ai buộc đời mình vì một cọng rau
ai khôn lớn qua cầu đi hút bóng
nhìn quãng đồng xa một làn khói trắng
cũng bâng khuâng nhớ lắm quê mình
bỗng nghe thèm rau đắng nấu canh...

Nguyệt Lãng