Blog CHIA SẺ VUI BUỒN: Viết, đọc thơ văn là thú vui tao nhã. Xin chép lại nơi đây thơ văn của bè bạn, của tôi và sưu tầm những bài hay của các thi văn sĩ thành danh nổi tiếng, bên cạnh đó là những nhạc khúc, clips, hình ảnh đẹp … để chia sẻ với mọi người cùng tìm chút niềm vui. Anh Tú anhtu010168@yahoo.com.vn
2018/04/21
ĐÊM NGUYỆT LAN
Em ơi chiều lạnh bay manh mún
Rớt xuống hồn đêm một thỏi
hương
Tiếng hát chim rừng như khói
mịn
Cỏ hoa đồi trắng thở nghiêng
sương
Em hiện ra trong mắt lá rừng
Qua ghềnh thác dội ánh trăng
rung
Về đâu ngược gió mùi hoang dại
Áo mộc mơ màng thái cổ nung
Em về phơi phới chùm xuân lạnh
Ơi nguyệt lan xưa tự thuở nào
Ơi nguyệt lan đong ngần tuyết
trắng
Giờ nguyên tiêu trầm mặc trên
cao
Em khắc lòng thơm chữ vọng
tình
Nghe từng thớ đất bỗng lên
xanh
Rừng Âu biển Lạc ngàn xưa đẫm
Ta ngỡ quên mà nhớ rất thành
Ơi nguyệt lan ơi lan nguyệt
đỉnh
Có một đường thơ gót lụa mềm
Có một đường xuân qua cánh
mộng
Thả dòng hương lại với trăng
chênh!…
Phong Tâm
Đêm Nguyên Tiêu – 2018
(Ảnh hoa lan từ vườn nhà
Phong Tâm)
Họa:
Họa:
Dạ Nguyệt Lan
Chen cành lá biếc khoe
nhan sắc
Đẹp cánh nguyệt lan
thơm dịu hương
Một góc trời quê đêm
lạnh vắng
Trăng e thẹn nở che
màn sương
Tiếng gió xuân về lay
lá thức
Cành khuya sương đọng
buốt hoa rung
Tiếng thời gian lặng …
tim chợt nhói!
Nửa giấc mộng đời nắng
hạ nung
Xuân đi mang cả trời
thương nhớ
Để bóng trăng thơ lạc
chốn nào?
Ngơ ngẩn nguyệt lan
miền cổ tích
Mơ xuân không cánh
cũng bay cao
Ai rót lòng tôi những
ngọt tình
Hồn xao xuyến tựa tuổi
xuân xanh
Trùng xa cách biệt
nhưng tình vẫn
Dẫu mộng duyên xưa
chẳng toại thành
Sắc hoa ánh nguyệt
vườn đêm tĩnh
Ai trải tơ vương nâng
gót mềm
Bến mộng xuân đầy êm ả
mộng
Thoáng hương xưa đọng
lá nghiêng chênh!…
Yên Dạ Thảo
12.04.2018
2018/04/12
NẾU CÓ THỂ….
Tặng Liêu Săng
Nếu có thể xin một
lần đi lại
Đường Hàng Me mùa lá
tóc bay
Vạt áo khép, nép bên
trời yêu dấu
Tiếng cười theo gót
đỏ trôi dài..
***
Nếu có thể xin làm lá
rụng
Đậu bờ vai tơ nỏn
xuân thì
Mai thất lạc còn thơm
ký ức
Canh cánh lòng dẫu đã
chia ly.
***
Nếu có thể về qua ký
túc
Lén nhìn nhau( khi
khuất bóng ma soeur)
Để thấy buồn vu vơ
thao thức
Và trời xanh cỏ mượt
phút giao mùa.
***
Làm dấu thánh, giáo
đường im vắng
Cây Điệp xoè bông rực
rỡ vàng
Cây Tra khuất sau đồi
cát nóng
Dây muống bò tím
thẫm, mênh mang
***
Nếu có thể về ngang
trường cũ
Kẽm gai giăng đường
bót Ông Cò
Bước kheo khéo coi
chừng rách áo
Nâng vạt mềm nghiêng
vóc em qua.
***
Nếu có thể chào nhau
lần nữa
Nụ cười loang loáng
nắng tinh khôi
Lầu Trung học soi mùa
rực lửa
Đường Trà Vinh Phượng
đỏ môi người.
***
Nếu có thể lại về quê
cũ
Xóm đìu hiu cố quận
đèn vàng
Soi bóng nước quên bờ
vong phụ
Sóng nhoè đi.. Ta lại
bước lang thang..
***
Nếu có thể cùng em
bước cũ
Nhận môi cười chất
ngất thương yêu
Hoặc nước mắt đoanh
tròng khi đã..
Thú đau thương cam
nhận ít nhiều!
***
Nếu có thể dặn nhau
lần cuối
Tình đã bay như áng
mây chiều
Xin thưởng ngoạn- Mĩm
cười- dong ruỗi
Rồi quên đi! Là gió
dệt trăng thêu!
***
Nếu có thể- Mà thôi!
Người nhé
Huyễn hoặc chi ngày
đã buông rồi
Có chắc gì ta bên đời
sẽ
Ấm nồng quang hạnh
một dòng trôi!
………………………………..
Ta ở đó suốt thời hoa
trái
Nhặt tiếng cười xưa
gói ghém bên lòng
Câu thơ cũ mực mềm
giọt lắng
Lá Bồ Đề em ép trỗ
yêu thương.
Trà Vinh, 12-04-2018
2018/04/04
ĐÔI LÚC
Đôi lúc thích một mình đi dưới tuyết
Nghe cô đơn trong khoảng trắng lạnh lùng
Đôi lúc thích lang thang trên lối vắng
Ngắm cỏ cây và suy nghĩ mông lung.
Đôi lúc thích không giày đi ven biển
Hạt cát mịn màng ve vuốt bàn chân
Tiếng sóng vỗ rì rào âm xao xuyến
Dạt dào nhạc-lòng góp chữ điệu vần.
Dòng nước trôi... không cuốn nổi bóng cây
Bóng uốn éo cong veo như khiêu vũ
Đáy nước tím màu nhạt bóng chiều mây.
Đôi lúc tìm dòng sông nơi đất khách
Giống quê nhà cho vơi nỗi đơn côi
Quanh co nhưng không xuồng ghe tấp nập
Không rặng bần dừa nước lục bình trôi.
Nay tóc trắng nên thường hay lắm lúc
Ngụp lặn trong mơ đêm ngủ chập chờn:
“Về thăm quê sao đi hoài không tới”
Thức giấc giữa đêm gặm nhấm cô đơn.
Anh Tú
April 04, 2018
2018/04/02
Đến một lúc
mưa gió thành bão tố
Gìn lòng giữ vững một niềm tin.
Đau khổ tất nhiên đời phải có
Lạc quan tiềm ẩn ắp trong tim.
Đến một lúc
kiêu căng cùng hãnh tiến
quên đi để bản ngã trong lành.
Ngắm cỏ cây mênh mông bát ngát
thân tâm bay bổng khắp trời xanh.
Đến một lúc
tấm lòng ta rộng mở
Trái tim được thắp sáng niềm tin
Hổ thẹn xấu xa trong dĩ vãng
Tạo ra do ích kỹ ham vinh.
Đến một lúc
cho đi là hạnh phúc
Tham lam cùm khóa của trần gian
Sân si trôi thả vào sương khói
Nợ trần ai thôi chớ vương mang.
Đến một lúc
thấu rõ điều bất biến
Tâm hồn như phiến đá tinh khôi
Thương yêu quá tổ tiên sông nước
Lãng đãng chiều hôm phủ núi đồi.
Đến một lúc
nằm yên trong lòng đất
Nghe thân xác nhẹ bổng trần đời
Vô thường thẩm thấu vào tâm thức
Thanh tịnh là đây lúc thảnh thơi..!
Anh Tú
April 3, 2014
2018/04/01
THÁNG TƯ...
Mênh mông…tình buồn.
…Dầu mùa
Xuân đang về nhưng cái vui của đất trời không xoá tan nổi buồn trong lòng người
viễn xứ…Tôi đón tháng tư với một chút bâng khuâng…Tháng của ngậm ngùi dâu bể
chia xa.
Hồi ức như một quyển sổ cất dấu những vui buồn, lưu giử kỷ niệm của tôi và quê hương. Nơi đó, tôi đã lớn lên, gắn bó từng con đường góc phố. Nắng .. vương nhẹ gót chân. Mưa.. con đường xanh bóng lá. Quán cà phê…một thuở hẹn hò. Những nẻo đường quê… đón đưa nhau khi bình minh lên, khi hoàng hôn xuống. Làm sao quên hình ảnh những ngôi trường thân yêu từ lúc nắm tay mẹ bở ngở vào lớp học i tờ cho đến khi vào đời , đứng trên bục giảng..Dòng sông quê mênh mông vẫn âm thầm chảy bên đời…Những ngày quê hương trong chiến tranh lửa đạn,và giấc mơ thanh bình của tuổi trẻ chúng tôi…Tôi đã để lại nơi quê nhà một phần đời mình với mùi trầm hương ngày cũ… quyến luyến vấn vương..không dể tàn phai như sương khói.
Hồi ức như một quyển sổ cất dấu những vui buồn, lưu giử kỷ niệm của tôi và quê hương. Nơi đó, tôi đã lớn lên, gắn bó từng con đường góc phố. Nắng .. vương nhẹ gót chân. Mưa.. con đường xanh bóng lá. Quán cà phê…một thuở hẹn hò. Những nẻo đường quê… đón đưa nhau khi bình minh lên, khi hoàng hôn xuống. Làm sao quên hình ảnh những ngôi trường thân yêu từ lúc nắm tay mẹ bở ngở vào lớp học i tờ cho đến khi vào đời , đứng trên bục giảng..Dòng sông quê mênh mông vẫn âm thầm chảy bên đời…Những ngày quê hương trong chiến tranh lửa đạn,và giấc mơ thanh bình của tuổi trẻ chúng tôi…Tôi đã để lại nơi quê nhà một phần đời mình với mùi trầm hương ngày cũ… quyến luyến vấn vương..không dể tàn phai như sương khói.
Trầm Hương Ptt
2018
2018/03/31
Vui Trong Bể Khổ
Hôm nao người bước qua đời
Xuôi tay khép mắt không lời trối trăn
Còn gì nữa để nói năng
Bao nhiêu năm ấy cầm bằng chiêm bao.
Ví dầu trăm năm rồi sao?
Cuối cùng cũng giả biệt nhau một lần
Lời ai nhắc nhở ân cần
Tu đi, đừng để tâm thân đọa đày.
Vui gì trong cõi trần ai
Thắp sáng tuệ giác, đờì này an nhiên
Một lần rũ sạch não phiền
Quay về tâm sẵn một miền an vui.
Khánh Hà
2018/03/29
Mẹ trồng hoa bên mộ
Khóc con sáu xuân rồi
Mẹ trồng hoa trước ngõ
Cười không tròn bờ môi.
Hướng Dương vàng trước ngõ
Sao con vẫn xa xăm?
Hướng Dương tàn bên mộ
Nước mắt mẹ rơi thầm.
Bước chân ai ngoài ngõ
Sao ngập ngừng, bâng khuâng?
Phải chăng nhìn hoa nở
Nhớ thương, nước mắt tràn!
Dù con về âm cảnh.
Hay đến cõi thiên đưởng
Mẹ vẫn từng đêm vắng
Khóc con, buồn triền miên...
Hôm nay ngày giỗ con,
Hướng Dương nở rất tròn.
Mẹ khấn Trời, nguyện Phật
An vui đời cháu ngoan.
Lặng nhìn di ảnh con
Mà lòng mẹ héo hon.
Ánh mắt con sầu thảm
Nhìn xa xăm, mỏi mòn...
Ước gì Trời, Phật thương,
Từ một cõi thiên đường
Con về như cổ tích...
Hướng Dương ơi, Hướng Dương !
Sâm Thương
Sâm Thương
05/3/2018
(18 tháng giêng năm Mậu Tuất)
2018/03/28
Chào Em!
Đã lâu mình không gặp
Mừng em vẫn như xưa
Môi tươi hồng nắng sớm
Mắt ấm nồng ban trưa!
Ba trăm ngày xa vắng
Em trôi dạt nơi nào
Để lại bao nỗi nhớ
Sóng lòng anh lao xao?
Tha lỗi lời tọc mạch
Chẳng qua vì yêu thương
Ầm ỹ như ngọn lửa
Nồng nàn anh không lường!
Hãy vui ngày tái ngộ
Cho thỏa niềm hoài mong
Mai này lại xa cách
Một năm khác chờ trông!
Anh Tú
28/3/2018
2018/03/23
BÂNG KHUÂNG CHÀO
XUÂN
Nắng dạt dào
Từng chặp, gió còn gay gay lạnh rì rào vuốt ve những nụ lá non đang nhú chào xuân
Đôi trận bão tuyết cuối đông đã trôi qua để bầu trời xanh ở lại
Chim lẩn trong lùm cây trụi lá từ thu năm qua thi thoảng ríu rít hót khúc xuân ca
Những cụm Xuyên Tuyết nho nhỏ trắng tinh nhưng sức sống dai dẳng đang chờ hoa xuân khác còn ẩn mình đâu đó để cùng đua nhau khoe sắc thắm.
Ngày qua trôi xa
những thay đổi không ngừng của vạn vật bị cuốn theo và sẽ biến mất tất cả
Ngày mai thành hiện tại rồi cũng là ngày qua...
Tay khẳng khiu đưa lên vuốt tóc,
xoa mặt như để cảm nhận rõ hơn sự sinh hoại
Những con chữ
bất chợt trào ra theo dòng suy nghĩ vu vơ
Lại bâng khuâng như
bấy lâu đã từng....về sự “có không không có”
Tôi hối hả mở lòng ôm trọn xuân đất trời trở lại như sợ Nó sẽ vội rời xa.
Tôi hối hả mở lòng ôm trọn xuân đất trời trở lại như sợ Nó sẽ vội rời xa.
Anh Tú
23/3/2018
23/3/2018
2018/03/22
NỬA ĐÊM ĐÔNG
Nửa đêm thức giấc cùng tuyết trắng
Trắng cả rừng thông, trắng đất trời
Ngọn đèn lẳng lặng đang soi sáng
Một khoảng không gian trắng vợị vời
Im lặng. Sao trùng trùng im lặng
Có ai còn thức giữa nhân gian
Dõi mắt đêm sâu nhìn trời đất
Nghe hồn cây cỏ đang thở than
Tuyết rơi. Tuyết cứ rơi rơi mãi
Vạn vật chìm sâu trong giá băng
Bao nhiêu vết tích từ xuân, hạ
Rồi một mai còn lại gì chăng?
Lặng im.Cứ thế mà lặng im
Rồi thôi. Tất cả sẽ lắng chìm
Tất cả trùng phùng đều chia biệt
Trái tim này rồi cũng lặng im.
Khánh Hà
2018/03/21
2018/03/17
Mênh mông trời nước một vùng
Bờ xưa bến cũ muôn trùng cách xa
Tìm đâu nữa một mái nhà
Cùng nhau sớm tối vào ra một thời
Hởi giòng nước Cổ Chiên ơi!
Lênh đênh Đại thủy bình (*) trôi phương nào
Bờ sông sóng vỗ nao nao
Thoáng nghe hương gió cù lao thổi về
Quanh co mấy nẽo đường quê
Vườn ai hoa trái bốn bề tươi xanh
Tìm đâu nữa một mái tranh
Cùng nhau nối giấc mộng lành dỡ dang
Kiếp bèo mây hợp rồi tan
Bên bờ sông cũ bàng hoàng, ngẩn ngơ.
Khánh Hà
(*) lục bình
2018/03/13
gió ngoài trời lạnh lắm..
ba ra đi âm thầm,
buông xuôi bàn tay nắm.
Nơi chốn nào xa xăm,
ba về con không biết,
chỉ còn đây ly biệt,
thương tiếc và buồn thiu!
Tiễn ba đi một chiều,
hoa cỏ buồn hắt hiu,
khăn tang sầu con vấn,
vấn một trời đìu hiu!
Lần đầu tiên con hiểu,
mất ba buồn bao nhiêu.
Lần đầu tiên con hiểu,
con mất một trời yêu!
Thủy Trang.
ba ra đi âm thầm,
buông xuôi bàn tay nắm.
Nơi chốn nào xa xăm,
ba về con không biết,
chỉ còn đây ly biệt,
thương tiếc và buồn thiu!
Tiễn ba đi một chiều,
hoa cỏ buồn hắt hiu,
khăn tang sầu con vấn,
vấn một trời đìu hiu!
Lần đầu tiên con hiểu,
mất ba buồn bao nhiêu.
Lần đầu tiên con hiểu,
con mất một trời yêu!
Thủy Trang.
2018/03/12
Mặt trời lên, nắng chói ngoài vườn
Sao lòng ta như có vết thương
Đau đau trong ngực, cay
trong mắt
Tự nhủ có chi đâu mà buồn
Người đã
xa thì vẫn là xa
Nếu có lần tưởng người-của-ta
Hãy vui lần đó, thôi cũng đủ
Thuận duyên thì hết khổ đó mà
Chỉ vì chút linh hồn vi-diệu
Cảm mạo phong hàn theo nắng mưa
Lang thang đi khắp trong trời đất
Mãi kiếm
tìm mà đã gặp chưa?
Tưởng đã
gặp mà như chưa gặp
Tưởng như
gần mà thật rất xa
Mơ hồ đi giữa cơn mộng mị
Hiện tại này vừa đến đã qua.
Khánh Hà
2018/03/08
Stamford, Connecticut/March 08, 2018 |
CÓ PHẢI?
Se lạnh như giáp Tết
Bầu trời trong veo xanh
Sợi gió mong manh thoảng
Xuân chập chờn loanh quanh?*
Cơn vui về len lén
Nhớ thuở tóc còn xanh
Sau Tết quay về lớp
Tóc thề phất phới quanh.**
Nhớ về chưa thỏa dạ
Tuyết lại trắng trời xanh
Đốt sưởi xua giá lạnh
Đông vẫn còn loanh quanh!***
Anh Tú
* Ngày 28/02/2018
** Ngày 02/03/2018
***Ngày 08/03/2018
2018/03/07
TÓC XƯA
Ngày nào nhặt tóc quanh đây,
Ngày nào nhặt tóc quanh đây,
Sợi nằm trong gối, sợi bay ra vườn.
Sợi dài buộc mối yêu thương,
Sợi ngắn cột lấy nỗi buồn xa quê.
Mượt mà một thuở tóc thề,
Gió lùa qua tóc mân mê vai mềm.
Sợi nào đánh rớt bên thềm,
Nhặt về chờ tối ru đêm giấc nồng.
Sợi nào sáng gội, chiều hong,
Gió đưa hương tóc qua song cửa mành.
Lạc vào ngõ vắng nhà anh,
Quen người quen cảnh, không đành rời xa.
Tóc nào đen óng hôm qua,
Gởi vào trang sách, bên ta mỗi ngày.
Sợi nào là sợi tóc mai,
Loà xoà bên trán làm ai phải lòng.
Để mà sáng đợi chiều trông,
Sợi kề bên má, sợi hôn môi người.
Sợi nào từ thuở đôi mươi,
Tóc tơ se kết, tiếng cười nỗi đau.
Sợi nhìn ngày tháng qua mau,
Tóc xanh hôm trước, bạc màu hôm nay.
Tóc xưa giờ đã xa bay,
Sợi buồn ở lại, ngắn dài xót xa...
Sợi buồn ở lại, ngắn dài xót xa...
DVTh
2018/03/05
ĐÓN XUÂN
Chưa bao giờ tôi thấy nhớ!
quê hương tôi bằng bây giờ.
Bởi đất nước tôi là thơ,
của Nguyễn Du từ muôn thuở chưa mờ,
của Thanh Quan với đèo vắng chơ vơ,
chiều dừng bước ngẩn ngơ hồn non nước.
Người xa xứ với cuộc đời xuôi ngược,
một chiều Xuân bỗng nhớ nước thương nhà.
Bởi quê hương là mạch sống bao la,
mà thương nhớ đã hòa trong mạch máu.
Dù mùa đông thiếu áo,
dù mùa hè thiếu ăn.
Nhưng tình người vẫn chan chứa tựa vầng trăng,
và chất phát như giồng khoai liếp sắn.
Tôi yêu quê tôi vì nhiều cay đắng,
như tấm áo nghèo che nắng che mưa,
như bà mẹ quê vất vả sớm trưa,
như bác nông phu lam lũ cuốc bừa…
Quê hương tôi ơi, yêu mấy cho vừa!
Đêm nay giữa tối giao thừa,
Có người cúi mặt, nghe mưa trong lòng.
Nguyện cầu ơn Chúa hằng mong,
ban nhiều ơn phước tưới hồng quê con.
Để bao nỗi nhớ không còn,
có chăng chỉ tiếng cười dòn đón Xuân!
Thủy Trang
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)